Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Những luyến tiếc về tình yêu vẫn còn tạo nên hạnh phúc.
Lermontov
Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123
Results 21 to 24 of 24

Chủ Đề: Nước Mắt Đêm Tân Hôn

  1. #20
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 19
    Bảo Phượng là một cô gái ngây thơ không mấy khôn lanh, nàng đánh giá con người không sai . Mi Ni quả là một cô gái dễ mến, nàng rất tình cảm và duyên dáng khiến cho ai gần gũi cũng đem lòng cảm thương . Hôm ấy, khi đưa Mi Ni về nhà mình Bảo Phượng nói với mẹ là bạn mình đang gặp hoạn nạn nên trú nhờ ít lâu . Bà Dương Đan vốn là người đàn bà tốt bụng nên hay thương người . Thấy bạn gái của con mình gặp hoàn cảnh khó khăn nên bà vui lòng giúp đỡ không chút ngần ngại . Mi Ni ở trong căn nhà của Bảo Phượng hết sức an toàn . Hàng ngày nàng phụ với bà Dương Đan những công việc lặt vặt trong nhà . Tánh nàng điềm đạm, chịu khó, dễ thương nên chỉ vài ngày là nàng được lòng cả bà Dương Đan lẫn bà Thủy Tiên . Bà Dương Đan tỏ ra thương nàng nên có nói:

    -Nếu con không còn người thân con ở đây luôn với dì cũng được.

    Mi Ni nhìn bà bằng đôi mắt chan chứa ân tình :

    Đì thươn con, con cám ơn dì . Nhưng con cũng chưa biết nữa dì ơi !

    Bà Thủy Tiên thì nói với Dương Đan:

    -Con nhỏ mặt mũi sáng sủa nhìn dễ gây cảm tình quá . Tội nghiệp nó không còn ai thân thích, vậy Dương Đan hãy giữ nó ở luôn lại đây cho vui, nhà mình không thiếu thốn gì lại cũng không nhiều con cái . Có thêm một đứa con gái dễ thương như thế trong nhà cũng vui chị vui em với Bảo Trân và Bảo Phượng.

    Dương Đan cũng đồng ý với Thủy Tiên nhưng lần nào hai người đàn bà gạn hỏi Mi Ni nàng cũng chỉ cười mà không nhận lời hay từ chối . Mi Ni thường tỏ ra dễ thươNg với mọi người nhưng nàng lại rất hay buồn . Khi chỉ có một mình ở nhà nàng thường ngồi lặng thinh hàng mấy giờ đồng hồ để thả hồn theo mây gió . Để gợi nhớ những kỷ niệm buồn vui trong đời, để nhớ nhung bóng hình của Bảo Thiện . Đêm từng đêm Mi Ni trằn trọc thao thức không sao ngủ được, nàng không biết tương lai đời nàng sẽ về đâu !

    Bảo Phượng vẫn ở bên nhà bà Thủy Tiên, nhưng nàng thường về nhà với Mi Ni . Có sống bên cạnh Mi Ni nàng mới thấy thương cô gái ca sĩ hơn . Hèn nào Bảo Thiện chết mê chết mệt Mi Ni . Hèn nào mà Bảo Thiện không tha thiết với gia tài mà chàng được thừa hưởng để chạy theo Mi Ni.

    Chiều nay, Mi Ni thấy buồn lạ lùng, nàng buồn muốn khóc . Nàng nhớ mắt môi của Bảo Thiện và vòng tay êm dịu của chàng, nhớ giọng nói chìu chuộng ngọt ngào và nhớ những đêm trên sân khấu đèn màu vàng đẹp như một cánh thiên nga giữa bầu trời . Nhớ mỗi đêm sau các giờ "chạy sô" Bảo Thiện thường đưa nàng đi ăn cháo gỏi gà hoặc là bò vía . Về nhà chàng thường lấ khăn nhúng nước nóng cho nàng lau chùi lớp son phấn trên mặt . Xong xuôi cả hai lăn tròn trên nệm và cười khúc khích trong những nụ hôn nồng.

    Nhớ thương, thương nhớ đã làm cho Mi Ni trở nên thẫn thờ hát lên khúc nhạc buồn.

    Bảo Phượng đi vào, nàng quàng tay quanh cổ Mi Ni và chống cằm trên đĩnh đầu Mi Ni:

    -Mi Ni hát hay quá, thật đúng là ca sĩ có khác . Nhưng mà Mi Ni hát buồn quá vậy.

    Mi Ni ngước lên nhìn Bảo Phượng:

    -Bộ bài hát đó buồn lắm hả chị ?

    -Ừ, bài hát đã buồn mà giọng Mi Ni cũng buồn nữa.

    -Chị Bảo Phượng à... tại sao anh Bảo Thiện vẫn không chịu về nhà hả chị ?

    -Bảo Phượng không biết . Nhưng Bảo Phượng nghĩ là anh Bảo Thiện tìm không gặp Mi Ni anh ấy sẽ về.

    Mi Ni ưu tư:

    -Em thấy dì Dương Đan và dì Thủy Tiên thương em, em cảm động ghê lắm nhưng em e ngại rồi một ngày nào đó hai dì sẽ hết sức ngạc nhiên hụt hẫng khi biết em chính là ca sĩ Mi Ni.

    -Mi Ni đừng nói thế . Bảo Phượng đưa Mi Ni về đây cũng chính là mục đích ấy . Mục đích muốn làm cho má Thủy Tiên hết sức thương mến Mi Ni trước khi biết Mi Ni là... vợ của anh Bảo Thiện.

    -Chị Bảo Phượng...

    Bảo Phượng đặt ngón tay trỏ lên môi Mi Ni:

    - Đừng đính chính gì hết Mi Ni ạ.

    Mi Ni bỗng hỏi hết sức ngây ngô:

    -Chị không muốn làm vợ anh Bảo Thiện sao ?

    -Bảo Phượng không yêu anh ấy thì không thể làm vợ anh ấy.

    -Nhưng ai cũng biết chị là vợ anh Bảo Thiện, chị và anh ấy có cưới hỏi đàng hoàng...

    - Đó là sai lầm lớn lao của cha mẹ hai bên, và có một phần sai lầm của Bảo Phượng nữa...

    Mi Ni thở ra yếu ớt:

    Đù sao mọi người cũng đã công nhận chị và anh Bảo Thiện là vợ chồng . Chị và anh ấy có hôn thú nữa mà.

    Bảo Phượng cười chua chát:

    -Tờ hôn thú mà là cái gì hả Mi Ni ! Người ta sống với nhau và ăn đời ở kiếp với nhau vì tình yêu và vì hai tâm hồn hòa hợp tâm đắc chớ đâu phải vì cái tờ hôn thú vô tri kia.

    Mi Ni muốn nói thêm một điều gì nữa đó song nét mặt nàng xanh xao quá, nàng nghe nôn nao và lợn cợn giọng nên ôm đầu kêu lên nho nhỏ:

    -Ôi, sao bỗng dưng mà em cảm thấy tăm tối mặt mũi...

    Bảo Phượng lật đật hỏi Mi Ni:

    -Mi Ni làm sao vậy ?

    -Em thấy ruột gan nôn nao và người bồng bềnh như đi trên mây.

    Bảo Phượng nhận ra nét xanh mướt trên gương mặt nàng và hơi thở từ lồng ngực phập phồng yếu ớt . Bất giác Bảo Phượng đặt bàn tay lên chiếc bụng lum khum nho nhỏ của Mi Ni và nàng nghiêm mặt:

    -Mi Ni ! Mi Ni giấu Bảo Phượng làm gì ? Có phải... có phải Mi Ni đã ..

    -Chị Bảo Phượng ! Thật tình em cũng không biết nữa.

    Bảo Phượng trầm tư một lát rồi nàng hỏi:

    -Mi Ni có triệu trứng như vầy đã lâu chưa ?

    Gương mặt Mi Ni đỏ hồng, nàng cúi đầu đầy vẻ thẹn thùng:

    -Khoảng một tháng nay, thỉnh thoảng em có triệu trứng như vậy.

    Bảo Phượng không có kinh nghiêm gì hơn Mi Ni, nhưng dù sao nàng cũng lớn hơn Mi Ni vài tuổi, nàng làm ra vẻ chững chạc và phán đoán:

    - Đúng rồi chứ không sai đâu . Chuyện như vậy chắc Bảo Phượng phải thưa thật với Thủy Tiên.

    Mi Ni hoảng hốt:

    - Đừng chị Bảo Phượng... em van chị đừng nói chuyện này với ai hết.

    -Rồi một mai bụng càng lớn thì sẽ ăn nói làm sao ?

    Tiếng của Mi Ni nhỏ như cơn gió thoảng:

    -Rồi phải đến lúc em rời khỏi căn nhà ấm áp thân yêu của chị và Dì Dương Đan chứ !

    -Không . Mi Ni đừng đi đâu hết . Mi Ni cứ ở lại đây đi, rồi Bảo Phượng sẽ tính cho.

    Mi Ni lo lắng bồn chồn:

    -Nhưng nếu dì Dương Đan biết em... thế này dì nghĩ sao, dì có bằng lòng cho em ở đây nữa không ?

    Bảo Phượng an ủi Mi Ni:

    -Mi Ni đừng lo . Để Bảo Phượng tính cho . Nhưng mà Mi Ni phải hết sức giữ gìn sức khỏe để bảo vệ giọt máu của anh Bảo Thiện nghe không ?

    Mi Ni gật đầu, mắt nàng rướm lệ:

    - Đến cuối đời em, em cũng không biết làm gì để trả cái ơn cho chị.

    Bảo Phượng chỉ mỉm cười hiền lành . Đúng lúc ấy Bảo Trân đẩy cánh cửa đi vô, nét mặt Bảo Trân nghiêm trang căng thẳng làm cho Mi Ni cúi gằm mặt trong khi Bảo Phượng lắp bắp mặt nàng muốn toát mồ hôi:

    -Ơ ..Bảo... Bảo Trân... em đi đâu... hả ?

    Bảo Trân vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm trang pha lẫn chút lạnh lùng, nàng đáp:

    -Em chỉ tình cờ qua đây chứ không cố ý.

    Bảo Phượng lấy lại bình tĩnh ngay, nàng nhìn vào mắt Bảo Trân với tất cả cầu cứu dịu dàng:

    -Bảo Trân... chắc em nhận ra...

    Bảo Phượng chưa kịp dứt lời Bảo Trân đã gật đầu và nói:

    -Em đã nhận ra chị Mi Ni và em còn biết cả ý định của hai chị nữa...

    Bảo Phượng thót dạ:

    -Như vậy là em đã nghe...

    Một lần nữa Bảo Trân ngắt lời Bảo Phượng:

    -Nghe . Nhưng không phải em nghe lén đâu nhé ! Em đến đây lúc hai chị nói chuyện với nhau về "đứa con" của anh Bảo Thiện.

    -Bảo Trân ! Em biết tất cả à !

    Bảo Trân gật đầu nhưng không nói gì . Mi Ni cất giọng trong tiếng khóc nho nhỏ:

    -Tôi xin cô Bảo Trân đừng tiết lộ chuyện này cho ai . Tôi sẽ đi khỏi đây ngay để không làm phiền ai hết.

    Bảo Trân đặt bàn tay lên vai Mi Ni, giọng thật nhẹ nhàng và êm ái:

    -Chị đừng đi chị Mi Ni . Tôi xin lỗi chị vì trước kia tôi có xúc phạm đến chị . Lúc ấy tôi nghĩ là chính chị làm cho chị Bảo Phượng đau khổ nên tôi đối xử với chị như thế . Nhưng bây giờ thì tôi hiểu, tôi hiểu chị Bảo Phượng không có yêu anh Bảo Thiện và chỉ đang ra sức để vun trồng cho cây tình yêu của anh Bảo Thiện và chị Mi Ni được đơm hoa yêu thương và kết trái hạnh phúc . Tôi cũng là thân con gái như chị lẽ nào tôi có ác tâm làm hại chị sao ! Hơn nữa chị là người đang mang giọt máu của anh tôi, tôi không bảo vệ được chị thì thôi chứ lẽ đâu muốn hại chị . Tôi chỉ tiếc là chị Bảo Phượng đã không tin tôi, đem chị về đây mà giấu tôi từ trước đến nay.

    Bảo Phượng mừng rỡ trước những lời chân tình của Bảo Trân, nàng hôn Bảo Trân một cái để bày tỏ sự biết ơn :

    -Bây giờ có nói lời gì khen Bảo Trân cũng bằng thừa . Chị không ngờ Bảo Trân thông minh và tuyệt vời . Qủa chị có hiểu sai về Bảo Trân một chút xíu, chị xin lỗi Bảo Trân nghe !

    Bảo Trân nhoẻn miệng cười thật xinh:

    Đdược rồi . Em tha lỗi cho chị lần này, lần sau chị phải tin em . Chị và em đã sống bên nhau từ thuở nhỏ, em hiểu tánh chị mà sao chị không hiểu tánh em vậy kìa !

    -Chị đã nhận là chị sai lầm mà.

    Bảo Trân quay qua Mi Ni:

    -Chị hãy tin em cũng như chị tin chị Bảo Thiện vậy đó.

    Mi Ni nắm chặt tay Bảo Trân, phút giây này ba cô gái bỗng thấy gần gũi nhau quá và thắm thiết tình cảm đến lạ lùng . Mi Ni để bàn tay trái lên ngực mình, mắt nàng khép hờ miệng lẩm bẩm :

    -Không biết tôi đang ở đâu đây ?

    Bảo Trân nhanh miệng vọt đáp:

    - Đang ở giữa tình cảm của con người đối với con người.

    Mi Ni chợt khóc . Những giọt lệ của nàng là những giọt lệ của người đang có niềm vui trào dâng lên trong lòng . Dù là niềm vui của nàng chưa trọn vẹn nhưng nàng vẫn hết sức hy vọng có một niềm vui chan chứa sẽ đến trong đời nàng ..

    Suốt một tháng ròng rã tìm kiếm Mi Ni khắp nơi mà không gặp, Bảo Thiện như phát điên lên . Chàng vừa thương nhớ người yêu quay cuồg vừa tức giận muốn cuồng dại . Không một tụ điểm ca nhạc nào mà chàng không tìm tới hỏi thăm . Không một nhà quen nào mà chàng không ghé qua để mày mò tăm tích của Mi Ni . Nhưng mọi cố gắng của Bảo Thiện đều vô ích, chàng thì mệt mỏi bơ phờ vì mất ăn mất ngủ trong thương nhớ mà nàng thì như cánh chim tung cánh bay không để lại dấu vết . Mệt mỏi thương nhơ" kết lại thành nỗi căm tức . Bảo Thiện thấy căm tức Bảo Phượng chính vì sự xuất hiện của Bảo Phượng mà Mi Ni mới bỏ nhà ra đi . Bảo Thiện nghe cơn giận dâng lên đến nghẹt lòng . Chàng biết Mi Ni rất yêu chàng mà phải đành đoạn cất bước ra đi chỉ vì sự áp bức của Bảo Phượng mà thôi . Chàng muốn gào lên:

    -Bảo Phượng cô tàn nhẫn lắm ! Tại sao cô phá vỡ tình yêu của người khác !

    Chàng oán trách Bảo Phượng và đắm đuối gọi tên người yêu :

    Mi Ni bây giờ em ở đâu

    Có nghe tiếng lòng anh thổn thức

    Đêm dài trôi qua sầu bóng le?

    Em ở đâu rồi em ở đâu !

    Trong men rượu chếch choáng . Bảo Thiện mơ màng thấy nàng mỉm cười vẫy tay, nét mặt tươi vui như đang đón chờ hạnh phúc . Bảo Thiện nhắm mắt lao đến với nàng thì chàng đụng ầm vô vách nhà té ngồi trên nền xi măng lạnh lẽo . Mặt mũi chàng tối sầm lại nhưng hình bóng của Mi Ni vẫn không phai trong tâm trí, chàng như còn thấy mãi bàn tay đẹp của nàng vẫy vẫy không thôi . Định thần lại Bảo Thiện mới hay mình vừa té, chàng đưa tay rờ trán thấy một cục u và nhìn xuống thấy quần áo lấm lem đất cát thì cơn giận dữ như vỡ ra trong chàng không cách gì kềm hãm kịp . Bảo Thiện đã có chút men trong người nên chàng hơi say . Không đắn đo nghĩ ngợi lâu Bảo Thiện lấy xe hoanda phóng trên đường về biệt thự Thủy Tiên . Gió lùa trên mái tóc, gió mơn man bồng bềnh trên da thịt chàng, nhưng chỉ làm dịu đi niềm đau chứ không làm dịu cơn giận dữ . Bảo Thiện về đến nhà chàng bấm chuông liên tục và gấp gáp . Bà Mười ra mở cổng vừa thấy Bảo Thiện bà đã trố mắt và mừng líu lưỡi :

    -Trời ơi ..cậu... cậu Bảo Thiện ! Cậu đi đâu... đâu mà thấy tháng trời mới về nhà vậy ?

    Chàng cộc cằn đáp:

    -Tôi đi đâu kệ tôi, bà hỏi làm gì ?

    Bà Mười chưng hửng :

    -Kìa cậu ..cậu giận ai hay sao vậy ?

    Bảo Thiện không trả lời mà chàng đằng hắng rồi hỏi:

    -Bảo Phượng có ở đây không ?

    Bà Mười thật thà đáp:

    -Bảo Phượng vẫn ở đây từ ngày cậu đi.

    Bảo Thiện hừ giọng mũi nhưng bà Mười vô tình không hay biết tâm trạng của Bảo Thiện . Bà huyên thuyên kể:

    -Cậu Bảo Thiện về người mừng nhất là Bảo Phượng . Cậu biết không từ ngày cậu đi Bảo Phượng khóc rất nhiều, tội nghiệp lăm cậu ơi !

    Bảo Thiện bực mình nạt lớn:

    -Thôi đi, bà Mười đừng có nói gì hết tôi chán lắm không muốn nghe.

    Bà Mười ngạc nhiên nhưng nhận ra Bảo Thiện đang bực bội cau có, bà không muốn nói gì thêm nhưng lòng thì muôn vàn thắc mắc . Bảo Thiện khật khà khật khưỡng đi vào phòng khách, chàng không biết nhà có ai hay không nhưng chỉ thấy Bảo Phượng đang loay loay sửa lại bộ bình trà . Bảo Thiện thấy Bảo Phượng thì cơn tức giận lại sôi lên, bao nhiêu kỷ niệm đẹp thời thơ ấu bỗng tiêu tan hết . Chàng đứng nghênh ngang ở cửa phòng trong tư thế tay chống hông hai chân dạng ra rồi hất mặt gọi lớn:

    -Cô Bảo Phượng !

    Bảo Phượng ngẩng lên, đôi mắt nàng sáng lấp lanh khi nhìn thấy Bảo Thiện:

    -Anh Bảo Thiện... anh đã về...

    Bảo Thiện lườm lườm nhìn người con gái từng thân thiết với chàng bao nhiêu năm thời thơ dại và gằn giọng:

    -Hừm ..tôi về đây và tôi về để hỏi tội cô.

    Bảo Phượng tròn mắt ngơ ngác:

    -Em đã làm gì nên tội !

    Bảo Thiện nổi khùng trước cái ngơ ngác đáng yêu của nàng:

    -Cô còn khéo giả mù sa mưa nữa sao ?

    Bảo Phượng nhẹ nhàng đi đến cạnh Bảo Thiện và dịu dàng nói:

    -Coi chừng anh hiểu lầm em rồi đó anh Bảo Thiện !

    Bảo Thiện dằn dọc, mặt chàng đỏ ngay:

    -Lầm ! Hừ... lầm ! Tôi tức cười khi thấy cô là một con cáo thành tinh mà cứ cho mình còn là con thỏ ngọc ngây thơ và trong trắng.

    Biết Bảo Thiện hiểu lầm điều gì đây, Bảo Phượng liền nghiêm nét mặt:

    -Anh nói gì mà em không hiểu, sao mới về mà đã gây gổ với em !

    Bảo Thiện trừng mắt:

    -Tôi không thèm gây gổ với cái thứ như cô . Nhưng tôi hỏi cô ..

    Lòng Bảo Phượng quá sức đau đớn những lời nói thô lỗ nặng nề của Bảo Thiện, nàng cắn môi mắt rơm rớm lệ . Bảo Thiện nhấn mạnh câu hỏi:

    -Tôi hỏi cô... cô đã nói gì với Mi Ni ?

    Bảo Phượng thấy từng mảnh tim lòng tan ra theo dòng nước mắt . Đã lâu lắm rồi nàng không có yêu hoặc là tự khẳng định lại tâm hồn là nàng chưa yêu Bảo Thiện . Nhưng nàng khóc đây là khóc nỗi tủi hờn xót xa thường về một kỷ niệm ai đó đã không còn giữ lại chút dư hương để làm hành trang cho tuổi trưởng thành . Trong khi nàng... nàng vẫn khư khư ôm ấp vuốt ve những kỷ niệm ấy, cái kỷ niệm mà có đầy áp bóng hình và những tiếng cười của cả Bảo Thiện.

    Bảo Thiện gay gắt lên:

    -Hả ! Cô nói đi ! Tại sao cô không nói ?

    -Anh hỏi tôi đã nói gì với Mi Ni à ! Tôi nói những gì cần thiết phải nói.

    Bảo Thiện bật cười chát chua:

    -Khá lắm ! Cô trả thù tôi khá lắm !

    -Trả thù ! Tôi có thù oán anh đâu mà tôi phải trả thù.

    -Cô chối à ! Cô không trả thù tôi mà cô đã làm cho Mi Ni bỏ tôi để ra đi à !

    Bây giờ Bảo Phượng đã hiểu vì sao Bảo Thiện hậm hực gây gổ với mình . Nàng bối rối nhìn Bảo Thiện bằng đôi mắt đầy ý nghĩa thâm sâu:

    -Mi Ni đã bỏ đi rồi sao ? Tôi thành thật xin lỗi anh.

    Không dằn được cơn nóng, Bảo Thiện đưa tay tát bốp vô má Bảo Phượng khiến nàng sững sờ:

    -Cô phá đám tình yêu của tôi rồi cô xin lỗi suông như thế hả ? Tôi thù cô, cô Bảo Phượng ạ, nếu tôi không gặp Mi Ni tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô . Cô thật tàn nhẫn, tôi đã chấp nhận ra khỏi nhà để cái sản nghiệp của gia đình tôi cô có phần . Vậy mà cô vẫn tìm cách phá đám tôi . Cô làm như thế để làm gì ? Tôi đã nói thẳng trong thư là tôi không yêu cô, tôi chỉ coi cô là bạn hoặc em gái . Vậy thì cô làm như vậy để làm gì chứ ?

    Bảo Thiện hỏi một thôi một hồi dài nhưng Bảo Phượng không trả lời . Nàng xoa xoa gò má bị đánh thấy ran rát, cảm thấy ê chề.

    Bảo Phượng đứng dựa lưng vào vách tường, mắt nàng ngước cao nhưng nàng không thấy gì hết ngoài một chân trời trắng xoá và mờ nước . Mái tóc huyền buông trên đôi vai gầy, môi nàng run run tim lòng thổn thức . Bảo Phượng cố chịu đựng cơn đau nhứt tột cùng của tâm hồn nhưng sự chịu đựng vẫn biến thành cơn nức nở nghẹn ngào . Bảo Thiện đã hiểu lầm nàng, bây giờ nàng cũng không biết giải thích làm sao !

    Hình như Bảo Thiện có hơi hối hận vì hành động lỗ mãng của chàng . Gương mặt Bảo Thiện có dịu lại, giọng cũng có chút dịu lại:

    -Bảo Phượng... tại sao cô không hiểu cho tôi chứ ?

    Bảo Phượng thẫn thờ:

    -Tôi không hiểu anh ư ! ..mà có lẽ tôi không hiểu anh thật.

    Bảo Thiện buông lời ai oán :

    -Tại sao Bảo Phượng muốn tôi đau khổ ?

    Bảo Phượng nhìn vào mắt Bảo Thiện bằng ánh mắt buồn thê thiết :

    -Lúc nào tôi cũng muốn anh sung sướng và hạnh phúc.

    Bảo Thiện hét lên:

    -Vậy tại sao cô làm cho Mi Ni bỏ tôi mà ra đi !

    -Mi Ni đi là ý của Mi Ni chứ không phải là ý của tôi.

    -Tôi không tin . Mi Ni rất thương yêu tôi . Chúng tôi đang sống với nhau rất là hạnh phúc mà Mi Ni tự dưng bỏ đi thì không thể là ý muốn của nàng.

    Bảo Phượng nhếch môi cay đắng:

    -Anh cho là tôi cưỡng bức Mi Ni phải ra đi ?

    Bảo Thiện làm thinh không hề chối điều Bảo Phượng vừa nêu ra . Bảo Phượng gượng cười như mếu:

    -Anh tin hay không là tùy anh . Rồi mọi chuyện sẽ rõ ràng khi nào anh gặp lại Mi Ni.

    -Làm sao tôi gặp lại Mi Ni ! Đã hơn một tháng tôi tìm kiếm nàng khắp nơi . Nàng như cánh chim nhỏ bé mà bầu trời thì quá thênh thang.

    -Anh đã tìm kiếm Mi Ni khắp nơi mà có một chỗ anh chưa tìm.

    -Không . Không có một chỗ nào mà tôi chưa tìm . Có thể nàng đã đi xa rồi.

    Bảo Phượng vần kiên quyết:

    -Tôi biết chắc chắn có một chỗ anh chưa hề tìm mà.

    -Chỗ nào ?

    Bảo Thiện hỏi bằng giọng mất hết sinh lực và chàng cũng không thiết tha chờ nghe Bảo Phượng trả lời . Nhưng câu trả lời của Bảo Phượng làm cho Bảo Thiện chưng hửng:

    -Ngay chính trong nhà này.

    -Hả ! Bảo Phượng nói sao ?

    -Tôi nói anh quên tìm Mi Ni ngay chính trong nhà này.

    Bảo Thiện nhăn mặt và quát lớn:

    -Tôi cấm cô đùa giỡn với tôi.

    -Tôi đùa giỡn với anh à ! Thôi được rồi tôi xin lỗi anh.

    -Phòng của anh tôi trả lại cho anh đó, anh lên phòng anh đi tôi về nhà tôi đây.

    Bảo Thiện chợt nắm tay Bảo Phượng :

    -Bảo Phượng, cô muốn cho má mắng tôi à ?

    -Tại sao vậy ?

    -Cô bỏ về bên nhà làm sao má tôi để cho tôi yên !

    -Vậy bây giờ anh muốn tôi làm gì ?

    -Nhà tôi thiếu gì phòng bỏ trống . Cô hãy cứ ở nguyên trong phòng tôi ở lầu hai ấy . Còn tôi sẽ chọn một phòng khác hoặc là lên ở chung với anh NL cũng được.

    Dù lòng buồn héo hắt Bảo Phượng vẫn mỉm cười:

    -Tối nay anh sẽ gặp điều ngạc nhiên thú vị.

    Bảo Thiện khoanh tay lắc đầu:

    -Không có gì làm cho tôi ngạc nhiên hết.

    Bảo Phượng không cần tiết lộ nàng chỉ khẽ nói:

    -Rồi anh sẽ biết, nhất định là anh sẽ ngạc nhiên.

  2. #21
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 20
    Buổi tối ở nhà của Dương Đan buồn bã dưới ngọn đèn sáng lạnh trắng xanh . Bảo Thiệnrân ngồi im lặng trong một gốc ghế, Dương Đan và Thủy Tiên ngồi bên nhau trong chiếc ghế đôi . Bảo Phượng pha trà bưng lên và nàng ngồi cạnh Bảo Thiệnrân đối diện vơi hai người mẹ . Bà Thủy Tiên nóng ruột lên tiếng:

    -Con có chuyện gì muốn nói với má vậy Bảo Phượng ?

    -Con muốn nói với má một chuyện quan trọng.

    -Chắc là chuyện về thằng Bảo Thiện !

    -Má đoán không sai.

    Bà Thủy Tiên buột miệng:

    -Nó đã về rồi, má xin con hãy vì má mà tha lỗi cho nó . Má mong từ đây về sau hai đứa con sẽ sống với nhau cuộc đời hạnh phúc.

    Bảo Phượng đăm đắm nhìn bà Thủy Tiên:

    -Sao má lại nói thế ? Con không giận anh Bảo Thiện đâu má.

    Bà Thủy Tiên tỏ vẻ mừng rỡ:

    -Con nói vậy má mừng lắm . Con đã chịu khổ nhiều rồi, bây giờ nếu nhìn thấy con sung sướng hạnh phúc má mới mãn nguyện.

    Thấy Dương Đan vẫn ngồi im lặng Thủy Tiên quay qua bạn nói:

    Đương Đan ! Phải thế không Dương Đan !

    Dương Đan gượng cười trong tiếng thở dài:

    Đương Đan cũng không biết thế nào . Dương Đan chỉ e ngại cái gì đã một lần đứt đoạn thì không dễ gì mà hàn gắn được, nhất là ái tình lại càng khó hơn.

    Đang vui Thủy Tiên vội sầm mặt:

    Đương Đan ! Dương Đan hãy vì Thủy Tiên mà tha thứ cho thằng ..con rể . Ngày xưa Dương Đan đã hứa sẽ qúi mến con rể hoài hoài kìa mà . Dương Đan không nhớ sao ?

    Đương Đan vẫn nhớ như in những lời đính ước . Nhưng tất cả chúng ta chỉ là con người thường, mà đã là những con người thường thì chúng ta không qua được định mệnh.

    Thủy Tiên bực mình:

    - Định mệnh ! Sao Dương Đan tin định mệnh quá vậy ?

    -Thủy Tiên đừng nói thế mà xúc phạm đến trời đất.

    -Thủy Tiên không có ý định xúc pạm đến trời đất nhưng Thủy Tiên không muốn mình buông xuôi tay mà phó mặc cho định mệnh.

    Dương Đan chép miệng:

    - Thủy Tiên vẫn còn giữ bản tánh hồi còn con gái . Vẫn cái giọng đầy tự tin và pha chút ngạo mạn.

    Thủy Tiên mỉm cười với bạn, hai người phụ nữ đã già đi nhiều với tuổi đời . Nụ cười không còn giữ được nét duyên dáng xinh xắn nhưng vẫn quí phái và kiêu hãnh.

    - Dương Đan có trí nhớ tuyệt vời ghê . Mấy chục năm rồi mà vẫn còn nhớ giọng nói của Thủy Tiên khi còn thời con gái.

    Dương Đan thì đa sầu đa cảm hơn Thủy Tiên, bà buồn buồn nhìn lên làn da tay đã héo hắt nhăn nheo mà than thở:

    - Nghĩ mà thương cho đời người quá Thủy Tiên ạ . Mới ngày nào đây mà chúng ta đã ở cuối đời người . Anh Đại Hiệp và Quỳnh Phong vậy mà còn trẻ mãi không già như tụi mình phải không ?

    Biết tánh Dương Đan đa sầu lại yếu kém sức khỏe sợ rằng hồi tưởng kỷ niệm thì Dương Đan sẽ lại khóc nên Thủy Tiên quay qua Bảo Phượng:

    - Nào Bảo Phượng, con có điều gì muốn nói với má!

    Bảo Phượng ngồi ngay ngắn lại và lễ phép nói:

    - Nếu má tha lỗi thì con mới dám thưa chuyện.

    - Con không phải rào đón như vậy . Má thương con không hết lẽ nào lại bắt lỗi con.

    - Má đã cho phép thì con xin nói... con xin má đừng mắng anh Bảo Thiện...

    Bà Thủy Tiên hít hà một luồng không khí vô lồng ngực và cảm nhận sự khoan thai lênh láng khắp cơ thể, miệng bà nói như cười:

    - Miễn là nó biết hối lỗi là má đâu nỡ rầy mắng nó . Còn chuyện nó lỡ tiêu xài hết hộp nữ trang của con thì má sẽ mua đền cho con thôi.

    Sợ bà Thủy Tiên có nguy cơ hiểu lầm Bảo Phượng liền nhanh nhẹn đính chính lại ngay:

    - Không phải con muốn nói đến hộp nữ trang đâu má . Con muốn nói đến một chuyện khác quan trọng hơn nhiều...

    Bà Thủy Tiên cau mày khó hiểu:

    - Con muốn nói gì với má vậy ?

    Bảo Phượng im lặng một phút, nàng muốn nói có ngọn ngành cho thật dễ hiểu nhưng không biết bắt đầu như thế nào và từ chỗ nào... Bảo Phượng còn đang lúng túng thì Bảo Trân đã lên tiếng hối thúc:

    - Chị Bảo Phượng nên nói thẳng vào vấn đề...

    Bà Thủy Tiên ngạc nhiên nhìn Bảo Phượng và Bảo Trân không chớp mắt:

    - hai đứa có gì vậy ?

    Bảo Trân khều chân Bảo Phượng một cái, Bảo Phượng mới lật đật nói:

    - Con muốn xin má... làm đám cưới cho anh Bảo Thiện...

    Không những Thủy Tiên giật mình mà Dương Đan cũng thảng thốt:

    - Con nói gì kỳ vậy Bảo Phượng ?

    Thủy Tiên thì tỏ ra điềm đạm hơn:

    - Con muốn có đám cưới lại à ?

    - Dạ.

    Dương Đan lo âu chen vào lời nói với con gái:

    - Con hãy suy nghĩ lại xem có cần thiết làm như vậy không ?

    Bảo Phượng nhìn mẹ mình đáp:

    - Cần thiết lắm chứ má, rất cần thiết nữa là đằng khác.

    Dương Đan lắc dầu tỏ vẻ ưu phiền:

    - Má không còn hiểu nổi con.

    Bảo Phượng dịu dàng an ủi bà:

    - Rồi má sẽ hiểu con thôi má à.

    Thủy Tiên cất tiếng:

    - Có gì đâu mà Dương Đan phiền muộn . Nếu con nó thích thì chúng ta làm lại đám cưới một lần nữa cũng chẳng sao.

    Bảo Phượng reo khe khẽ:

    - Má! Má đồng ý rồi nghe má!

    - Tưởng chuyện gì khó giải quyết, chuyện đó má đồng ý . Cứ coi như đám cưới trước là cái đám hỏi, bây giờ mới đến đám cưới thiệt.

    Bảo Phượng quay qua Bảo Trân:

    - Em về mời anh Bảo Thiện qua đây cho ảnh mừng.

    Bảo Trân bật đứng lên vâng lời Bảo Phượng đi liền . Mọi người đều im lặng trong thời gian chờ đợi sự có mặt của Bảo Thiện . Chỉ 10 phút sau anh em Bảo Trân và Bảo Thiện đã có mặt . Bảo Trân ghé người ngồi chung ghế với Bảo Phượng nhường ghế cho anh trai ngồi . Khi mọi người đã yên vị Bảo Phượng mới nói:

    - Má đã hứa là má sẽ làm đám cưới cho anh . Anh hãy mừng đi anh Bảo Thiện.

    Gương mặt Bảo Thiện lấp lánh niềm vui:

    - Cám ơn má, con cám ơn má nhiều lắm.

    Rồi chàng nhìn Bảo Phượng bằng ánh nhìn trìu mến:

    - Anh biết ơn Bảo Phượng.

    Bảo Phượng mỉm cười:

    - Hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc của em.

    - Tâm hồn em thật cao thượng.

    Bảo Phượng khiêm tốn:

    - Bảo Trân mới giúp anh nhiều chứ không phải là em.

    Bảo Trân dãy nảy lên:

    - Chính chị Bảo Phượng mới là người giúp đỡ anh.

    - Anh biết ơn cả hai em gái của anh.

    Bà Thủy Tiên nhanh nhạy nên cảm thấy có hiện tượng không bình thường ở 3 đứa con, bà ngờ ngợ hỏi:

    - Các con làm sao vậy ?

    Bảo Trân khôn ngoan lấp liếm:

    - Dạ... có sao đâu má . Anh Bảo Thiện đang rất mừng, và tụi con cũng mừng nữa.

    Bà Thủy Tiên nhìn con trai và trách móc:

    - Con thấy không Bảo Thiện, con đã sơ sót lầm lỗi quá nhiều trong trách nhiệm làm chồng . Không có con, Bảo Phượng vẫn ở làm dâu má, con có thấy lòng chung thủy của vợ con không . Má mong rằng từ nay về sau vợ chồng con sẽ mãi mãi yêu thương nhau...

    Bảo Thiện đớ người ra:

    - Má nói gì vậy ?

    Bảo Phượng và Bảo Trân liếc nhìn nhau lo sợ một điều gì đó trắc trở . Trong khi bà Thủy Tiên vẫn vô tình nói tiếp:

    - Còn nói gì! Con phải yêu thương Bảo Phượng gấp trăm ngàn lần để bù đắp những ngày đau khổ cô đơn.

    Bảo Thiện kinh ngạc đến tột cùng:

    - Trời ơi, tôi không hiểu gì hết nè trời! Má cho phép con cưới Mi Ni mà má biểu con phải thương yêu Bảo Phượng gấp trăm ngàn lần là sao ?

    Bây giờ bà Thủy Tiên kinh ngạc:

    - Con nói cái gì! Má cho phép con cưới Mi Ni à! Mi Ni là ai! Và má đã cho phép con cưới Mi Ni bao giờ ?

    - Mi Ni là cô gái con yêu thương và từng chung sống như vợ chồng.

    - À thì ra là thế... thì ra là má đã bị gạt.

    Bảo Thiện nói thống thiết:

    - Má ơi con và Mi Ni thật tình yêu nhau mà, xin má cho phép chúng con được sống bên nhau.

    Bà Thủy Tiên bứt đầu bức tóc giận dữ:

    - Má không ngờ má từng tuổi đầu mà còn bị gạt gẫm . Đứa nào bày ra cái trò này!

    Bảo Phượng cúi gằm mặt nói:

    - Má tha lỗi cho con.

    Bà Thủy Tiên nặng giọng:

    - Tại sao con làm như thế ?

    - Tại vì hạnh phúc của anh Bảo Thiện.

    - Bảo Phượng! Con là con dâu má, là vợ của thằng Bảo Thiện . Sao con lại muốn má đi cưới một người con gái khác cho chồng con ?

    Bảo Phượng bình tĩnh đến lạ lùng:

    - Con và anh Bảo Thiện chưa một ngày là vợ chồng . Chúng con xin phép được coi nhau như là anh em ruột, vì anh Bảo Thiện và con chưa bao giờ yêu nhau...

    Bà Thủy Tiên phán cứng ngắt:

    - Nhưng mà hai đứa đã được đính hôn từ nhỏ . Và đã làm đám cưới với nhau, đã được công nhận là vợ chồng . Bây giờ không thể thay đổi từ một người vợ này thành một người vợ khác được.

    - Tình yêu không thể đến với nhau từ lời đính ước khi còn trong bào thai đâu má . Con đường đến với hôn nhân chân chính và hạnh phúc tuyệt vời phải là con đường trải qua giữa hai trái tim đắm say . Con và anh Bảo Thiện không từng đi trên con đường ấy thì chúng con không thể đến được đích hạnh phúc . Má hãy thương Mi Ni như đã từng thương con vậy, dù sao Mi Ni cũng đã mang trong người...

    Bảo Thiện sửng sốt chồm đến Bảo Phượng:

    - Hả ? Em nói sao ?

    - Em muốn nói đến con của a...

    Bảo Thiện xúc động đến lặng người:

    - Mi Ni sắp có con . Anh sắp có con ư ? Ôi... nhưng mà bây giờ Mi Ni ở đâu ?

    Bảo Phượng chưa kịp trả lời thì bà Thủy Tiên đã đứng phắt dậy chỉ vào mặt Bảo Thiện:

    - Mày là thằng hư hỏng . Tại sao mày dám vượt vòng lễ giáo của gia đình ?

    - Má! Con biết má buồn vì con . Nhưng con xin má thương Mi Ni, nàng là một cô gái hết sức dễ thương.

    Bà Thủy Tiên vẫn không nguôi giận:

    - Thì mày đã từng thương, từng bị mê hoặc rồi đó . Sao mày không đi luôn mà ở với nó đi mà về nhà này làm gì ?

    Bảo Trân rà qua ôm chân bà Thủy Tiên:

    - Con xin má bớt giận để con phân tỏ đầu đuôi...

    Bà Thủy Tiên quắc mắt với con gái:

    - Mày biết cái gì mà xía vào.

    - Con biết nhiều lắm chứ má . Chính con đã gọi anh Bảo Thiện và bảo má chấp thuận cho anh cưới chị Mi Ni.

    - Con nói dối thằng Bảo Thiện để làm gì ?

    - Con và chị Bảo Phượng làm tất cả chỉ vì muốn cho anh Bảo Thiện và chị Mi Ni sống bên nhau hạnh phúc.

    Bà Thủy Tiên dứt khoát tuyên bố:

    - Không . Má nhất định không nhìn nhận ai ngoài Bảo Phượng làm con dâu hết.

    Dương Đan khe khẽ vuốt ve cơn giận của bạn:

    - Thủy Tiên bớt nóng nảy . Chuyện đâu còn có đó.

    - Không nóng nảy sao được hả Dương Đan, con cái bây giờ bất chấp quyền hạn của cha mẹ.

    Bảo Thiện nói:

    - Nhưng con có làm gì đâu, con chỉ yêu Mi Ni thôi.

    - Mi Ni là đứa nào, mày thử nói tao nghe!

    - Mi Ni là một ca sĩ...

    Chỉ nghe đến đó bà Thủy Tiên đã nạt ngang:

    - Thôi, dẹp ba cái thứ ca sĩ... nghệ sĩ của mày lại đi...

    Trong phòng đang diễn biến gay go căng thẳng thì mọi người đều sựng lại khi thấy Mi Ni xách va ly từ trong đi ra . Nàng buồn bã cúi đầu trước Thủy Tiên và Dương Đan:

    - Thưa hai dì... con đi.

    Dương Đan ngơ ngác:

    - Kìa Tuyền Xuân... giờ này mà con định đi đâu ?

    Thủy Tiên cũng lấy làm áy náy:

    - Chắc gia đình lớn tiếng ồn ào làm cho con không vui.

    - Không . Thưa hai dì con mang ơn gia đình nhiều lắm . Suốt thời gian con nương náu ở đây hai dì hết lòng thương lo cho con . Chị Bảo Phượng và Bảo Trân đối xử với con quá tốt . Đến chết con cũng không trả được ơn này . Nhưng bây giờ con phải ra đi...

    Bảo Thiện trố mắt lặng người nhìn Mi Ni yêu dấu của chàng đang hiện diện bằng xương bằng thịt trong tình cảnh éo le, chàng không nói nên lời . Trong khi Bảo Phượng thì ôm chầm lấy Mi Ni và Bảo Trân dằng lấy chiếc va ly trên tay nàng:

    - Mi Ni không được đi . Mi Ni phải ở lại với anh Bảo Thiện.

    - Chị Mi Ni, chị hãy ở lại với gia đình em . Chị đừng đi đâu hết nghe chị!

    Mi Ni lắc đầu mắt nàng rưng rưng ngấn lệ:

    - Mi Ni phải ra đi.

    Dương Đan lập cập hỏi:

    - Ủa nói vậy Tuyền Xuân chính là Mi Ni hả ?

    - Vâng . Chị Bảo Phượng đã đặt cho con cái tên Tuyền Xuân để được nương náu trong nhà của dì...

    Thủy Tiên vỗ vỗ đầu và kêu lên:

    - Ôi trời, sao đời toàn là những sự kiện bất ngờ . Tuyền Xuân là Mi Ni, Mi Ni h chính là Tuyền Xuân . Tuyền Xuân là cô gái dễ thương ở trọ trong nhà của Dương Đan mà ta cũng rất quí mến . Còn Mi Ni lại chính là người con gái mà Bảo Thiện nó yêu say đắm . Thật là phức tạp, thật là rắc rối.

    Bảo Phượng tha thiết nói với bà Thủy Tiên:

    - Bây giờ mọi chuyện má đã rõ, xin má đừng từ chối Mi Ni nữa nghe má!

    Bà Thủy Tiên khó ăn nói, bà khen ngợi tấm lòng của Bảo Phượng trắng ngần như loài huệ trắng và thanh cao như vì sao vời vợi . Nhưng nghĩ đến tương lai của Bảo Phượng bà ái ngại:

    - Rồi con sẽ sống cô đơn suốt đời hay sao ?

    - Má đừng nghĩ đến chuyện ấy . Con vui biết bao nhiêu nếu má cũng thương Mi Ni như thương con vậy.

    Bà Thủy Tiên liếc nhìn Mi Ni, cô gái đang cúi mặt đứng giữa mọi người, hàng mi đẹp u buồn nhìn xuống, gương mặt nàng toát lên một vẻ kiều diễm nhu mì . Thủy Tiên nghe một chút tình thương len lén và tim, bà không nói ra nhưng lòng đã mềm ra cũng như đã chấp thuận.

    Bảo Thiện sau một hồi mừng rỡ lặng người chàng bất chấp trong phòng có đông người mà lao vào ôm chầm lấy Mi Ni mà trách hờn yêu:

    - Mi Ni! Mi Ni ơi... tại sao sắp có con mà giấu anh chứ hả ?

    Mi Ni không đáp nàng cũng không dám ngước mặt lên . Đôi má nàng ửng lên thẹn thùa như hai trái đào vừa ươm chín, mọi người có mặt chợt mỉm cười thông cảm .

  3. #22
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương kết
    Từ trong tòa bước ra nét mặt Bảo Phượng vẫn giữ nguyên cái băng băng lạnh lùng . Song nếu nhìn kỹ sẽ nhận thấy nơi đáy mắt nàng còn sót đọng những giọt lệ âm thầm.

    Bảo Thiện đi bên nàng, tà áo dài vàng của nàng bay nhẹ trong gió bên chân chàng như vẫn quyến luyến lòng yêu thương . Chiếc áo dài thì tỏ thái độ như thế nhưng lòng Bảo Phượng thì cảm thấy thanh thản dù có pha lẫn một chút cay đắng . Bảo Phượng đã làm tất cả những gì mình có thể làm được cho Bảo Thiện và Mi Ni . Nàng xin phép ly dị với Bảo Thiện để Bảo Thiện hợp thức kết hôn cùng Mi Ni . Bảo Phượng nhớ khi nãy người ta đã hỏi nàng:

    - Chị Bảo Phượng, tại sao chị xin ly dị chồng ?

    - Tại vì tôi và anh ấy không hề yêu nhau.

    - Nếu không yêu nhau tại sao anh chị quyết định lấy nhau ?

    - Đó là một cái sai lầm lớn lao mà bây giờ chúng tôi mới nhận thấy.

    - Xin hỏi ngay lúc này đây anh chị có còn một chút gì để nghĩ về nhau không ?

    - Mỗi người chúng tôi đang nghĩ đến một ngày mai riêng biệt.

    - Trước khi chia tay anh chị có nói gì với nhau không ?

    - Chúng tôi cầu chúc cho nhau được hạnh phúc.

    Mọi thủ tục được tiến hành và giữa Bảo Thiện với Bảo Phượng không còn sự ràng buộc bởi cái tờ giấy công nhận họ là vợ chồng nữa . Mỗi người kể từ giờ phút này có quyền tự do của riêng mình . Nhưng mà Bảo Phượng đâu có tha thiết gì với cái quyền tự do ấy . Tất cả cũng vì Bảo Thiện, nàng đã làm tất cả để cho Bảo Thiện được tự do không còn bị ràng buộc vào đời nàng trên mặt pháp lý . Dù nàng có ly dị Bảo Thiện hay không ly dị đi nữa thì đối với nàng cũng không có nghĩa lý gì . Bảo Phượng chưa có một ngày làm vợ của Bảo Thiện, ngoài tờ hôn thú tâm hồn và thể xác nàng chưa hề có lần gần gũi hoặc gặp gỡ Bảo Thiện . Bây giờ nàng có cương quyết trước tòa để cùng với Bảo Thiện ly dị nhau, hai tâm hồn hai con người hình như là hơi ngỡ ngàng ngơ ngác chứ không hề xúc cảm lưu luyến.

    Bước chân của Bảo Phượng trải nhẹ trên mặt đường, mũi giầy đưa trên cát nghe lao xao như chính lòng nàng đang lao xao ngơ ngác . Mái tóc phía trước của nàng dài quá nên hơi che tầm mắt nàng vuốt tóc hất lên cao mắt ngước nhìn bầu trời và nhận thấy mùa thu đã chết tự bao giờ . Không biết mùa đông về chưa mà bầu trời không có nắng, không gian nhuốm chút u buồn hay tại lòng người u buồn làm ảnh hưởng đến đất trời chung quanh.

    Bảo Thiện đặt tay lên lưng nàng, giọng chàng nghe trầm trầm như không vui:

    - Bảo Phượng ơi chắc là em buồn anh nhiều lắm phải không ?

    Bảo Phượng không phản đối bàn tay chàng trên lưng mình, nàng đáp giọng cũng sầu lắng:

    - Buồn ư! Em đã buồn từ lâu rồi . Em đã quen với nỗi buồn, anh bận lòng làm chi.

    - Anh thật ray rứt trước tấm lòng cao quý của em.

    Bảo Phượng bỗng ngập ngừng:

    - Có một điều mà em muốn... hỏi anh...

    Bảo Thiện nhìn sâu vô mắt nàng, một đôi mắt long lanh đầy nước:

    - Anh muốn nghe em hỏi.

    - Anh Bảo Thiện... từ bây giờ anh coi em là gì của anh ?

    Bảo Thiện nắm bàn tay nàng đôi mắt của chàng thật trìu mến:

    - Anh không chỉ mang trong lòng sự biết ơn em, mà anh vẫn mến thương em như ngày nào . Nếu em cho phép anh xin được coi em như một đứa em gái thân thiết.

    Bảo Phượng gật đầu, nàng cười nhưng nước mắt trào qua mi:

    - Vâng . Anh Bảo Thiện... em xin được là em gái của anh...

    - Anh thấy em khóc, anh thật khổ tâm.

    - Đó là những giọt nước mắt có ý nghĩa anh ạ.

    - Anh đã làm khổ em quá nhiều, em có tha thứ cho anh không Bảo Phượng ?

    - Đã là con người không ai tránh được đau khổ cả.

    Bảo Thiện hết sức cảm kích Bảo Phượng . Chàng không ngờ người con gái nhìn giản dị vậy mà có một tâm hồn trong sáng hơn pha lê . Chàng thấy ngượng với nàng:

    - Em càng cao thượng bao nhiêu thì anh càng thấy mình đáng khinh bấy nhiêu.

    Bảo Phượng bấm bấm những ngón tay trên da thịt chàng, nàng cười nhẹ và nói như khuyên:

    - Anh đừng tự dằn vặt mình mà làm cho Mi Ni buồn . Hạnh phúc đã có trong tầm tay thì hãy thận trọng gìn giữ nó . Má Thủy Tiên đã chấp nhận cho anh cưới Mi Ni bấy nhiêu đó cũng đủ cho em mãn nguyện lắm rồi.

    Bảo Thiện ái ngại nói:

    - Còn em... rồi em cũng phải lập gia đình chứ ?

    Bảo Phượng thẫn thờ:

    - Lập gia đình ư ? Em chưa có ý nghĩ ấy.

    - Em không thể suốt đời ở như vậy được.

    Giọng của Bảo Phượng thấm buồn:

    - Chuyện tương lai là chuyện còn xa, anh bận tâm lo cho em làm gì!

    Bảo Thiện chở nàng về trên chiếc cúp 89 đèn vuông của chàng . Suốt khoảng đường hai người im lặng não nề . Gần về đến nhà Bảo Thiện mới nói:

    - Anh muốn em vẫn ở nhà anh.

    - Khôn g. Em về với má . Má chỉ có một mình, má buồn tội nghiệp.

    - Anh sợ dì Dương Đan giận anh.

    - Má thương em nên có thể má giận anh đó . Nhưng rồi má sẽ dễ thông cảm cho anh thôi.

    - Hộp nữ trang mà anh đã lấy của em ngày trước . Anh sẽ xin má mua thường lại cho em, em vui lòng nhận giùm anh nhé!

    Xe đã dừng trước nhà của Bảo Phượng, trước khi bước xuống xe vào nhà nàng đáp:

    - Chuyện đó có quan trọng gì đâu mà anh phải nói trong lúc này.

    Bảo Phượng nói rồi nàng đi nhanh vô nhà, Bảo Thiện bâng khuâng nhìn theo nàng không biết chàng có nghĩ gì về nàng.

    Bảo Phượng vô nhà nàng thay bỏ chiếc áo dài vàng và quần trắng rồi nằm vùi trên gối . Dương Đan đi vào phòng nàng bà nâng căm con gái:

    - Tại sao con làm như vậy ?

    - Con nghĩ là con đã làm đúng và việc làm của con có ý nghĩa.

    - Liệu con làm thế để có ích gì ?

    - Không có ích cho con nhưng có ích cho Mi Ni và anh Bảo Thiện chứ má.

    Bà Dương Đan thở dài:

    - Con hy sinh cho người khác mà quên mất chính bản thân con.

    Bảo Phượng khẽ khép mắt lại, nàng không nhìn thấy gương mặt của mẹ nhưng nàng biết mẹ đang lo cho đời nàng:

    - Làm được một điều có ý nghĩa con cảm thấy lòng tràn ngập niềm vui.

    Dương Đan bỗng nói:

    - Niềm vui! Niềm vui trong nước mắt phải thế không con ?

    Bảo Phượng mở bừng mắt:

    - Má... sao má lại nghĩ như thế!

    Dương Đan ngắm kỹ đôi mắt của con gái, bà biết đôi mắt vốn ngây thơ đã rơi nhiều lệ . Làm sao lòng người mẹ lại có thể dửng dưng trước con tim nức nở của đứa con gái thân yêu, Dương Đan biết con gái mình đã gánh chịu tất cả thiệt thòi của số mệnh, Bảo Phượng thà chịu một mình cô đơn đau khổ còn hơn là để cho Bảo Thiện và Mi Ni phải chia cách biệt ly . Trời sinh ra Bảo Thiện là để dành sẵn cho Mi Ni chứ không phải dành cho con gái Dương Đan, Dương Đan nghĩ mà chua chát khôn lường . Không phải bà tiếc Bảo Thiện đẹp trai, hào hoa mà không làm rể của bà, không phải bà nghĩ đến cái gia tài khổng lồ của Thủy Tiên sau này sẽ không về tay Bảo Phượng, cũng không phải bà tiếc công đã yêu thương chăm sóc Bảo Thiện . Bà tiếc cho số Bảo Phượng không được làm dâu Thủy Tiên thì sau này có gặp được mẹ chồng hết lòng thương yêu nó như Thủy Tiên hay không!

    Tiếng của Dương Đan ngọt ngào như mật hoa tinh khiết rót vào tim đứa con:

    - Má là má của con mà . Sao má lại không biết những gì con gái của má đang mang trong lòng.

    Bảo Phượng gục đầu trong ngực mẹ, hơi ấm từ trái tim người mẹ truyền sang cho nàng . Dương Đan không nghe Bảo Phượng nói gì, chỉ một phút sau bà nhận ra Bảo Phượng đang khóc, nước mắt thấm ướt làn áo bà nóng hổi . Tiếng của Dương Đan xót thương làm Bảo Phượng thêm mủi lòng khôn xiết:

    - Đó! Má biết là con đang đau khổ mà . Tại sao con tự làm cho con đau khổ chứ ?

    Bảo Phượng lắc đầu:

    - Con đã nói với má là con không có đau khổ.

    - Đáng lẽ con không nên ly dị Bảo Thiện.

    - Nếu con không ly dị anh Bảo Thiện thì làm sao anh Bảo Thiện cưới Mi Ni!

    Bà Dương Đan trách móc:

    - Sao con không nghĩ đến hạnh phúc của con mà lúc nào cũng nghĩ đến Mi Ni!

    - Mi Ni là một cô gái đáng thương chẳng lẽ má không nhận ra điều đó ?

    Bà Dương Đan điềm đạm nói:

    - Mi Ni đáng thương thật nhưng cũng không đáng thương bằng con.

    Bảo Phượng thông cảm cho tấm lòng của mẹ vì thương con mình mà không nghĩ gì đến hoàn cảnh của người khác . Nàng giải thích cho mẹ nghe.

    - Má thương con cứ nghĩ là đời con không có Bảo Thiện thì con sẽ khổ ư! Má đừng lầm lẫn như vậy . Nếu anh Bảo Thiện quay về mà không có mặt của Mi Ni đi nữa thì con vẫn quyết định ly dị anh Bảo Thiện . Con không yêu anh ấy và anh ấy không yêu con thì lấy nhau chúng con khó thông cảm nhau, chỉ gây gổ nhau luôn dẫn đến phiền lòng người lớn . Rồi sau cùng dẫn đến tan vỡ thì hỏi má cái đau khổ nào hơn!

    Bà Dương Đan nói với giọng yếu xìu:

    - Con nói vậy thì má nghe vậy, nhưng thật sự má rất buồn lòng.

    - Má đừng có buồn lòng mà kéo theo sự buồn lòng của má Thủy Tiên con.

    - Ngày nào con chưa được hạnh phúc thì ngày đó má chưa được vui lòng.

    Bảo Phượng cười thật tươi với mẹ:

    - Con đang hạnh phúc . Con thấy mình thật hạnh phúc . Đó thì thứ hạnh phúc thiêng liêng mà má đã ban cho con.

    Bảo Phượng ấp hai bàn tay của Dương Đan lên má mình, nàng nghe lòng dịu lại êm ái như những ngày còn thơ dại nằm trong vòng tay mẹ . Trong phút giây này Bảo Phượng thấy quên hết ưu phiền, quên luôn cả tình đời ngang trái.

    Nhiều người ngạc nhiên khi đứa con trai của bà chủ Thủy Tiên trong một năm mà làm đến hai lần đám cưới với hai cô gái khác nhau, nhưng rồi ai cũng dễ dàng thông cảm . Chuyện Bảo Thiện bỏ trốn đi trong đêm tân hôn lần trước không mấy ai hay biết ngoài những người trong gia đình vì gia đình bà Thủy Tiên đã giữ kín chuyện này . Người ta chỉ đơn giản cho là Bảo Thiện đã cưới vợ nhưng tánh tình hai người không hạp nên không thương nhau và thế là họ phải ly dị nhau không thể chung sống với nhau.

    Dương Đan không có mặt trong đám cưới của Bảo Thiện và Mi Ni, bà không biết tại sao mình lại không muốn chứng kiến ngày vui hạnh phúc cúa Bảo Thiện và Mi Ni . Dương Đan ê chề buồn tủi khi nhìn Bảo Phượng ráng gượng sầu làm vui . Bảo Phượng có còn đâu nét ngây thơ hồn nhiên, đôi mắt không quen ưu phiền giờ đây chứa đầy nước mắt . Đêm đêm Dương Đan vẫn thao thức nằm lắng nghe tiếng thở dài não nề của Bảo Phượng, nhưng bà còn biết phải làm sao khi con gái bà đã đến tuổi trưởng thành . Nó biết suy nghĩ, biết vui buồn không cần có bà trợ giúp . Dương Đan chưa từng đau khổ vì ái tình nhưng bà cũng hiểu là không có nỗi đau nào nhức buốt hơn nỗi đau tình ái . Nó có thể cứu sống con người ta nhưng nó cũng có thể giết chết con người ta trong sầu khổ mênh mông . Dương Đan lo sợ cho Bảo Phượng nhưng bà đã lo sợ một cách hão huyền vô nghĩa, Bảo Phượng không tránh khỏi nỗi buồn nhưng nàng vẫn cố vượt lên nỗi buồn để mà tìm vui.

    Đám cưới của Bảo Thiện lần này không linh đình đông đủ như lần trước nhưng cũng không thua kém bất cứ một cái đám cưới nào . Lần này, Bảo Thiện không giữ gương mặt khó ưa mà chàng vui tươi lịch thiệp hẳn lên . Bảo Thiện mặc đồ vét màu xanh xám, cà-ra-vát màu vàng sọc nâu trắng nhìn thật trẻ trung . Bảo Thiện cười luôn luôn với tất cả mọi người, thái độ của chàng và nét mặt của chàng khiến cho ai nấy đều cảm nhận chàng là người đang thỏa nguyện.

    Mi Ni đẹp rực rỡ trong những chiếc sa-rê đủ màu đủ kiểu . Trước những con người sang trọng quí phái trong giới làm ăn của bà Thủy Tiên, Mi Ni thấy sợ . Bụng của Mi Ni chưa nổi rõ nên không ai hay biết nàng đang có thai trừ những người trong gia đình . Bảo Trân cũng nồng nhiệt mừng đám cưới anh chị rồi sau đó nàng lại trầm lặng ưu tư một cách khó hiểu . Bảo Trân nghĩ đến Bảo Phượng, không biết chị ấy có buồn nhiều lắm không! Chị cao thượng thật, sáng chói thật . Song trong cái khung cảnh đám cưới của anh Bảo Thiện không hiểu chị đang suy nghĩ gì ?

    Bảo Trân đang miên man nghĩ vậy thì chợt thấy Bảo Phượng xuất hiện . Nàng đến bên Bảo Trân ké tay Bảo Trân và nói:

    - Bảo Trân mình đến chúc mừng anh Bảo Thiện.

    Bảo Trân đi theo Bảo Phượng và gặp Bảo Thiện đứng với Mi Ni ở trong phòng khách . Bảo Phượng dừng lại trước mặt cô dâu và chú rể, nét mặt nàng bình thản khiến cho Bảo Thiện và Mi Ni lấy làm áy náy:

    - Bảo Phượng... Bảo Phượng uống với anh một chút nhé!

    Bảo Phượng giơ tay ngăn lại:

    - Không anh . Em chỉ chúc mừng anh chị trong đôi phút thôi rồi trả anh chị lại với tiệc vui.

    Mi Ni ngập ngừng nắm tay nàng:

    - Chị Bảo Phượng... nếu không có chị thì đời em chẳng bao giờ có ngày hôm nay.

    Bảo Phượng nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên bờ môi đỏ thắm của Mi Ni, nàng cười thật tươi:

    - Cô dâu đẹp quá, dễ thương quá... xin chúc mừng cô dâu...

    Mi Ni ngượng ngùng ôm Bảo Phượng và hôn nàng để lại một vệt son mờ trên má . Bảo Thiện vừa vui cũng vừa thẹn chàng cố xóa bỏ ấn tượng mặc cảm bằng cách đùa vui . Chàng xoè bàn tay trước mặt Bảo Phượng và Bảo Trân:

    - Nào... hai em gái! Ngày vui của anh thì tặng anh cái gì đi chứ!

    Bảo Trân lắc đầu phân trần:

    - Em hổng có cái gì tặng hết.

    - Trời ơi nhỏ chơi hổng đẹp gì hết . Mai mốt nhỏ lấy chồng là anh "xù" luôn.

    Bảo Trân ré lên:

    - Anh là anh mà chơi vậy là không đẹp.

    - Tại nỏh chơi không đẹp trước chứ bộ!

    Bảo Trân túng thế nàng nhìn xuống người xem có gì để làm quà tặng coh anh trai mình không . Chợt nàng nhớ ra, nàng reo lên:

    - A có rồi đây.

    Bảo Thiện làm ra vẻ háo hức:

    - Có gì đâu, đưa tặng anh đi chứ!

    - Cứ hãy từ từ . Anh nhắm mắt lại đi.

    Bảo Thiện đồng ý:

    - Được rồi, anh nhắm mắt lại đây.

    - Cấm ăn gian à nghen! Anh xòe tay ra...

    Bảo Thiện nhắm tít hai mắt hai tay xòe ra phía trước . Bảo Trân thọc tay sâu vào túi quần nàng đặt một thứ gì vào lòng bàn tay của Bảo Thiện và dõng dạc ra lệnh:

    - Được rồi, mở mắt ra.

    - A vé số...

    - Nhỏ này ăn gian quá cỡ . Nhỏ mừng cho anh vé số sổ rồi để làm chi hả ?

    Bảo Trân rụt cổ lém lỉnh đáp:

    - Xổ rồi nhưng người ta chưa dò . Coi chừng trúng mấy cặp đó à nghen.

    Bảo Thiện cười vui vẻ:

    - Thôi nhỏ đã có lòng tặng cho anh thì anh xin nhận.

    Bảo Trân còn ráng chọc quê thêm một câu:

    - Nè nếu có trúng cặp thì nhớ chia cho em với nghe anh Hai, đừng có ếm luôn là không được đâu nhé!

    Bảo Thiện cười lớn thoải mái, trong khi Mi Ni cũng tủm tỉm cười với cảnh tình cảm anh em trong gia đình Bảo Thiện . Bảo Trân hích tay của Bảo Phượng:

    - Chị Bảo Phượng có quà tặng anh Bảo Thiện không ?

    Bảo Phượng lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo:

    - Có chứ! Qùa của Bảo Phượng đây!

    Nói rồi nàng đặt hộp nhỏ vào tay của Bảo Thiện và nói thêm:

    - Anh mở ra xem đi.

    Bảo Thiện vừa mở nắp hộp vừa hồi hộp hỏi:

    - Cái gì hả em ?

    - Anh cứ mở ra.

    Nắp hộp được mở ra hình như ai cũng dán mắt nhìn vào . Bảo Thiện cầm lên một chiếc lắc nhỏ xíu bằng vàng, Bảo Trân đã nhanh miệng reo khẽ:

    - A ha một chiếc lắc dễ thương dành cho em bé.

    Bảo Trân nói xong thì mặt Mi Ni đã đỏ rần lên Bảo Phượng biết Mi Ni hiểu lầm ý nghĩa chiếc lắc vội lên tiếng giải thích:

    - Chiếc lắc này ngày xưa anh Bảo Thiện đã đeo lúc còn sơ sinh . Nó là vật kỷ niệm thuở mở mắt chào đời, ngày nay là ngày vui nhất đời của anh nên em đem qua tặng lại anh để anh gìn giữ nó.

    Bảo Phượng nói đơn giản thế thôi nhưng Bảo Thiện hiểu nhiều . Chàng vẫn còn giữ sợi dây chuyền nhỏ của Bảo Phượng, sợ dây chuyền và chiếc lắc thuở sơ sinh là hai vật đính hôn mà cha mẹ hai bên đã trao đổi nhau mấy mươi năm trước . Bây giờ Bảo Phượng đem chiếc lắc trả cho Bảo Thiện là nàng đã thầm nói lên giữa nàng và chàng không bao giờ có tình ý với nhau . Hơn bao giờ hết Bảo Thiện thấy thương mến Bảo Phượng và pha lẫn cả lòng kính trọng nàng nữa . Chàng nâng niu kỷ vật như nâng niu một vật quí khiến cho Bảo Phượng xúc động, trong phút giây này nàng không còn thấy tủi buồn nhưng không hiểu sao nàng lại muốn khóc . Khóc lớn và khóc thật nhiều cho sự cởi mở lòng được minh chứng . Trời đã sinh ra Bảo Thiện và Bảo Phượng là để họ trở thành đôi bạn thân thiết như cha mẹ họ ngày xưa, hoặc họ có thể thân hơn thế nữa như đôi anh em một nhà . Chứ lời đính ước của cha mẹ không thể nào làm nên định mệnh, hai đứa trẻ không thể nào bị gán ghép từ trong thai . Dù lòng người rõ ràng không thay đổi, đổi thay, không phụ bạc ruồng rẫy nhưng trời không muốn thế, không muốn những lời nói đùa của những người mẹ trở thành sự thật.

    Bảo Thiện chỉ nói được một câu bằng giọng đầy xúc cảm:

    - Anh cám ơn em . Anh xin được giữ cả sợi dây chuyền của em để làm kỷ niệm.

    Bảo Phượng gật đầu, đôi mắt nàng ứ nặng trĩu những hạt mưa . Nàng vội quay mặt đi liền và bước nhanh lên thang lầu, ngang qua lầu hai nàng liếc nhìn căn phòng của Bảo Thiện và đột nhiên có ý nghĩ quái lạ:

  4. #23
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Đêm nay căn phòng hoa chúc ấy hẳn là hạnh phúc . Không biết anh Bảo Thiện có phải dùng đến thuốc mê như đã dùng với mình trước kia không nhỉ ?

    Nghĩ thế rồi nàng lại nghĩ:

    - Làm gì có chuyện ấy tái diễn . Họ yêu nhau tha thiết mà . Nếu có chăng nữa là họ chỉ mê man trong hạnh phúc.

    Bảo Phượng leo nhanh lên sân thượng, nàng không còn nghe những âm thanh rộn ràng trong ngày cưới . Sân thượng lộng gió, tóc nàng tung lên . Có những sợi tóc vướng vào mắt nàng làm chảy nước mắt . Bảo Phượng quệt nước mắt bằng bàn tay nhưng hình như đôi mắt đã bị khơi dòng, những giọt lệ khi nãy cố nén trước mặt mọi người bây giờ mặc sức lã chã...

    - Bảo Phượng! Tại sao em khóc ?

    Bảo Phượng giật mình, nàng bị bắt quả tang đang khóc thầm một mình . Vô cùng lúng túng nàng giấu gương mặt đẫm lệ trong hai cánh tay khoanh tròn tì trên thành lan can sắt . Nàng xấu hổ và nghẹn ngào không nói được.

    Nhật Long đến gần nàng, ngay phía sau lưng . Chàng đặt tay lên vai nàng:

    - Tại sao em khóc ? Không phải chính me quyết định đó sao ?

    Bảo Phượng vẫn nghẹn ngào không thốt nên lời . Nhật Long buồn bã thở dài:

    - Em hối hận phải không ?

    Nàng lắc đầu:

    - Vậy tại sao em khóc ?

    - Em khóc không phải vì đau khổ.

    Tiếng thở dài của Nhật Long nghe não nùng hơn:

    - Anh không hiểu vì sao em lại làm như thế khi mà em vẫn còn thương Bảo Thiện.

    Bảo Phượng ngước nhìn Nhật Long với ánh mắt mệt mỏi lo âu:

    - Đừng... đừng anh Nhật Long ơi . Đừng nói thế mà Mi Ni nghe sẽ buồn.

    - Tại sao em sợ người khác buồn trong khi chính em cũng đang buồn.

    Nàng mở to mắt đầy vẻ ngơ ngác:

    - Em buồn ư! Em buồn khi nào ?

    - Tại sao em cố tình dối lòng mình ?

    - Em chẳng khi nào dối lòng mình.

    - Nếu không dối lòng mình tại sao em cố tình làm cho Bảo Thiện và Mi Ni nên vợ chồng rồi em lấy thế làm đau khổ cho chính mình ?

    Bảo Phượng nhăn mặt:

    - Em đã nói với anh là em không có đau khổ.

    Nhật Long vẫn gặng hỏi tới tấp:

    - Nếu không đau khổ tại sao em lén lên sân thượng mà khóc khi ở dưới kia là ngày cưới của Bảo Thiện ?

    Bảo Phượng quá sức mủi lòng, nàng nhìn xuống từ độ cao sân thượng thấy chóng mặt . Những chùm hoa giấy xanh đỏ treo rải rác khắp vườn biệt thự Thủy Tiên để mừng đám cưới, xác pháo hồng vương vãi đầy lối từ đường vào đến tận thềm tam cấp . Bảo Phượng khóc không phải vì hờn ghen với hạnh phúc của Bảo Thiện và Mi Ni mà chính nàng đã góp phần làm nên . Nàng khóc bởi nàng là đứa con gái mang nhiều tình cảm, nàng đau xót khi chợt nhớ đến cái đám cưới bất hạnh trong đời nàng cách mấy tháng trước đây.

    Bảo Phượng chớp chớp mắt nhiều lần và nàng nở nụ cười khi mắt vẫn tuôn lệ . Giọng nàng cố hồn nhiên:

    - Đâu phải khi khóc là người ta đau khổ . Nước mắt cũng biểu lộ cho niềm vui và sự xúc động nữa chứ anh.

    Nhật Long bỗng ôm lấy đôi vai nàng, chàng hết sức nghiêm trang nhìn thẳng vào mắt nàng:

    - Em nói đi... Bảo Phượng em! Anh xin em hãy nói thành thật nhất một lần, rằng em có còn vương vấn tơ tưởng đến mối tình xưa với Bảo Thiện hay không ?

    Trong vòng tay của Nhật Long, đôi mắt của Bảo Phượng bỗng dịu êm cơn sóng như lòng đại dương buổi chiều yên tĩnh . Tiếng nàng nghe rất êm rất xa và rất hiền dịu:

    - Tình nào! Mối tình xưa nào! Em và anh Bảo Thiện chưa có với nhau chút gì gọi là mối tình . Em đã nói rồi em chỉ ngộ nhận tình cảm anh em thành tình yêu thôi . Còn chuyện đám cưới của em và anh Bảo Thiện là chuyện sai lầm của em và má Thủy Tiên . Em trả lời rất thật với anh Nhật Long là em chỉ muốn cho anh Bảo Thiện và Mi Ni hạnh phúc . Em vui với niềm vui của anh ấy và hãnh diện vì mình đã chắp cánh cho đôi uyên ương...

    Bảo Phượng thấy bờ vai mình bị siết chặt hơn nàng nghe được cả hơi thở của Nhật Long âm ấm trên làn da mặt . Giọng của Nhật Long hơi run:

    - Bảo Phượng, anh muốn nói với em là...

    Bảo Phượng hoảng hốt đưa bàn tay đặt lên miệng chàng:

    - Anh Nhật Long đừng nói...

    - Bảo Phượng... tại sao... ?

    - Anh hãy im lặng là hơn.

    Nhật Long cố vượt bàn tay nàng để được đặt lên môi lên làn da trinh nguyên của nàng.

    - Vâng . Anh sẽ im lặng...

    Nàng cố tránh môi chàng nhưng không bằng động tác suồng sã thô bạo . Nàng úp mặt trong lòng bàn tay và nhỏ nhẹ nói:

    - Anh hãy im lặng như anh vẫn im lặng.

    Môi chàng mấp máy thật khẽ:

    - Vậy là em vẫn âm thầm hiểu tình anh ?

    - Em không dám nghĩ gì hết . Nhật Long đừng nói yêu em vì như thế sẽ trở nên tầm thường.

    Nhật Long bước thêm một bước nhỏ đến thật gần nàng . Chàng nghiêng mặt lên trên mái tóc thơm mùi dầu bồ kết bình dị của nàng:

    - Anh sống bên em từ tuổi ấu thơ, mến thương em ở tuổi non dại . Và thầm yêu em say đắm khi bắt đầu biết yêu . Anh đã đau khổ buồn bã suốt bao nhiêu năm khi thấy em quyến luyến và đem lòng yêu thương Bảo Thiện . Anh đau đớn tưởng như không còn gì đau đớn hơn khi biết em là "vợ" đính hôn của Bảo Thiện . Nhiều khi anh muốn nói thẳng với Bảo Thiện với cô Thủy Tiên là anh yêu em, nhưng anh không đủ can đảm . Cô Thủy Tiên thương em quá, muốn em làm dâu cô . Dì Dương Đan quí Bảo Thiện quá, muốn Bảo Thiện là rể dì . Vậy làm sao anh dám mở miệng cất tiếng nói từ trái tim mình . Anh đau khổ vì anh quá nặng tình và em lại quá vô tình . Anh không thể đặt tình cảm của anh cho ai khác ngoài em, em làm sao biết anh đau đớn như thế nào mỗi khi nghe chính miệng em gọi anh là... anh trai...

    Bảo Phượng cúi thấp mặt hơn, nàng đã từng chua xót khi Bảo Thiện gọi nàng là em gái thì nàng cũng hiểu nỗi chua xót của Nhật Long:

    - Anh Nhật Long ơi đời là bể dâu ngang trái anh hờn trách em mà chi.

    - Anh không hề hờn trách em, chỉ thương cho duyên phận mình...

    Chàng tha thiết nâng cằm nàng:

    - Anh đã đau khổ và chờ đợi . Em đã ban cho Bảo Thiện và Mi Ni một hạnh phúc tuyệt diệu tại sao em lại không ban cho anh cái hạnh phúc ấy!

    - Em biết nói gì với anh ?

    - Hãy nói là em sẽ cho anh niềm hy vọng.

    Nàng ngại ngùng và do dự:

    - Biết em có thể đem đến niềm vui cho anh được không ?

    Chàng sốt sắng:

    - Tại sao lại không, hả em ?

    - Bảo Trân đã nói tình yêu là bể khổ . Anh Bảo Thiện và Mi Ni đã từng khổ vì yêu, bạn của Bảo Trân cũng vì yêu mà bỏ cả tuổi thanh xuân để xa lánh bụi trần . Anh cũng đã khổ vì yêu, em sợ rằng khi bước vào tình yêu em cũng khổ . Thì làm sao em có thể đem niềm vui đến cho anh.

    Nhật Long cười:

    - Em nghiêm khắc với tình yêu quá đáng đó Bảo Phượng . Có đau khổ con người ta mới hết sức trân trọng hạnh phúc . Anh đã đau khổ nên anh nguyện sẽ giữ gìm hạnh phúc như giữ gìn chính trái tim mình.

    Bảo Phượng không còn lý lẽ gì để từ chối tấm chân tình nồng nàn của Nhật Long . Nàng im lặng để lắng nghe tâm hồn đang rung cảm nhè nhẹ như ai vừa dạo tiếng tiêu thần tiên êm ái mà ru hồn, Bảo Phượng hoàn toàn lạc bước vào thế giới của ái tình . Nàng cùng Nhật Long đang đứng trên sân thượng mà nàng ngỡ là nàng đang ở trên cao lắm như là trên mây vậy, cảm giác bồng bềnh ngất ngây như chiếm lĩnh nàng, nàng đón nhận nụ hôn đầu đời của Nhật Long trao tặng trong tâm trạng chơi vơi như vậy . Nhật Long như dìu nàng đạp trên mây ngàn vào mộng ân tình, hai người đều sung sướng muốn khóc khi hai bờ môi họ tìm thấy nhau, những nụ hôn tiếp nối đầy hương say như kéo dài vô tận . Nhật Long thì thầm:

    - Môi em đỏ thắm như màu hoa phượng...

    Bảo Phượng khép mắt mơ màng:

    - Những cánh phượng thơ ngây của tuổi học trò.

    - Và những cánh phượng trên tóc em làm rực rỡ cả mùa hè . Tiếc rằng bây giờ trời đã sang đông, không có những chùm phượng đỏ cho anh nhặt cài lên tóc em như thuở ấu thơ.

    Bảo Phượng chợt chùng giọng:

    - Anh Nhật Long ơi có phải khi người ta lớn lên rồi người ta vui với tình yêu với bạn bè và quên hết những kỷ niệm đẹp thuở ấu thơ!

    Nhật Long vuốt tóc nàng những cọng tóc thật mềm thật mướt như những sợi tơ lụa:

    - Không phải vậy đâu em . Những kỷ niệm ấu thơ là tất cả những gì đẹp nhất trong đời người . Nhưng tuổi ấu thơ thì quá hồn nhiên và vô tư trong khi tuổi trưởng thành lại quá lo toan và mệt mỏi . Có thể có một lúc nào đó người ta không nghĩ tới chớ ai có thể quên những kỷ niệm đẹp trong đời mình.

    Bảo Phượng ngả đầu trên vai Nhật Long . Nàng không nói ra nhưng nàng tự biết nàng đã chấp nhận tâm tình của Nhật Long . Cả hai đều im lặng nhưng họ đang nói với nhau bằng cảm giác yêu thương và bằng âm thanh của trái tim mình . Không phải dễ dàng mà Bảo Phượng chấp nhận tình yêu của Nhật Long . Cũng không phải giờ này Bảo Phượng mới biết Nhật Long yêu mình, nàng đã thấy được tình cảm nồng nàn trong mắt của Nhật Long và càng thấy rõ hơn từ khi Bảo Thiện bỏ nàng trong đêm tân hôn . Bây giờ Bảo Phượng đáp trả lại tâm tình của Nhật Long là Bảo Phượng đã chứng kiến Nhật Long đã trải qua một cuộc thử thách ghê gớm, nàng công nhận Nhật Long nặng tình và chung tình.

    Bỗng có tiếng vỗ tay làm Bảo Phượng và Nhật Long giật thót người vội buông rời nhau ra . Bảo Trân xuất hiện từ lúc nào không ai hay, trên môi điểm một nụ cười tinh nghịch:

    - Em phải báo cáo gấp với má để má lo làm một cái đám cưới nữa... đám cưới anh Nhật Long với chị Bảo Phượng.

    Bảo Phượng thẹn cứng người:

    - Bảo Trân, xin đừng...

    Bảo Trân nháy mắt với Nhật Long và đáp:

    - Xin đừng có mặt em ở đây để anh chị tự do phải không ?

    Bảo Phượng kêu lên đầy ngượng nghịu:

    - Bảo Trân... kỳ... quá!

    - Kỳ gì chị Ơi . Mọi người trong nhà đều mong chị và anh Nhật Long có ngày này.

    Bảo Phượng ấp úng:

    - Không lẽ... không lẽ... ai cũng... biết...

    Bảo Trân ngắt ngang:

    - Vâng . Mọi người đều biết anh Nhật Long yêu thương chị như thế nào . Nhưng không ai dám nói ra vì chưa hiểu lòng chị ra sao đối với anh Nhật Long.

    Nhật Long nhìn nàng khẽ cười:

    - Anh có thưa lại với cô Thủy Tiên về chuyện này, và cô hoàn toàn đồng ý...

    - Anh Nhật Long... má Thủy Tiên cũng đã biết rồi ư ?

    Bảo Trân xen vô:

    - Má rất mừng nếu anh Nhật Long và chị Bảo Phượng nên duyên nợ . Má nói có như vậy má mới khỏi ray rứt đau khổ.

    - Nhưng... nhưng mà...

    Bảo Trân nheo mắt nói hớt:

    - Nhưng mà em xin hỏi trước... có khi nào mà chị thoáng nghĩ là anh Nhật Long yêu chị thắm thiết không ?

    - Bảo Trân kỳ quá . Chuyện tình cảm mà cứ la oang oác thấy sợ hà.

    Bảo Trân cười khì:

    - Thôi được rồi, em xuống ngay bây giờ cho anh chị tâm sự.

    Bảo Phượng chồm tới định nhéo Bảo Trân nhưng Bảo Trân đã nhanh chân bỏ chạy mang theo giọng cười khúc khích.

    Nhật Long nâng mặt nàng . Và môi chàng lại đáp dịu dàng trên môi nàng . Bảo Phượng nhè nhẹ đẩy chàng ra:

    - Anh tham lam ghê quá!

    Nhật Long chỉ cười không đáp, chàng mê man trong hạnh phúc tuyệt vời . Và Bảo Phượng, nàng cũng cảm thấy ngất ngây say đắm . Tình yêu giữa hai người đâu phải mới nảy nở, mà nó đã có từ lâu trong hai trái tim . Nhật Long không dám nói còn Bảo Phượng không dám nghĩ . Nhưng Bảo Phượng đã thấy ái tình trong ánh mắt Nhật Long, trong giọng nói tiếng cười và mỗi cử chỉ . Bảo Phượng đã nhìn thấy, đã linh cảm được . Từ hôm nào nhỉ! Trước khi nàng và Bảo Thiện làm đám cưới! Từ hôm Nhật Long bị bệnh sốt! Từ lúc Nhật Long đem hoa quỳnh sang nhà nàng! Hay từ cái đêm mưa nàng lang thang thất thểu đi tìm Bảo Thiện mà không gặp, Nhật Long đã trao áo mưa cho nàng, đã chở nàng về trên phố đêm tí tách tiếng mưa buồn, Nhật Long vô tình nhấp thắng xe làm nàng bổ nhào vào mặt chàng để môi nàng chạm qua môi chàng, rồi hai người cùng không ngủ cùng ngẫu nhiên lên sân thượng và gặp nhau ở đó . Hình như đêm hôm ấy Bảo Phượng mất ngủ vì bâng khuâng xao xuyến với hình ảnh của Nhật Long! Nàng cũng không biết nữa . Có đôi lúc mơ màng trong giấc ngủ Bảo Phượng cũng ẩn hiện thấy bóng dáng của Nhật Long len lén vào tâm tư, nhưn rồi nàng thấy e sợ... và cả thẹn thùng, nàng vội gạt đi cho là mình lãng mạng . Nhật Long cũng như Bảo Thiện cả hai đều sống bên nàng từ thuở nhỏ, có lẽ họ chỉ coi nàng như một đứa em gái không hơn không kém . Nếu Nhật Long có thương nàng... chẳng qua là thương hại, nàng đã một lần ngộ nhận tình cảm của Bảo Thiện, bây giờ nàng sợ phải ngộ nhận một lần nữa . Chính vì vậy mà lâu nay tuy biết và cảm nhận được những khác thường trong đáy mắt Nhật Long, Bảo Phượng vẫn không dám nghĩ, không dám ngờ là tình yêu.

    - Em đang nghĩ gì ?

    - Em nghĩ không biết anh nghĩ gì mà dám đem chuyện chúng mình ra nói với má Thủy Tiên của em.

    - Em biết không, anh đã để lộ tình cảm của mình trong lúc bệnh . Khi cơn sốt lên cao anh mê sảng và gọi tên em . Bà Mười đã nghe được nên kể lại với cô Thủy Tiên, cô anh có lần gạn hỏi, anh không giấu được nên đã thú nhận là anh yêu em...

    Nàng phúng phính má hỏi đùa:

    - Lỡ em không yêu anh thì sao ?

    - Thì anh sẽ đứng trên lầu thượng này mà... nhảy xuống.

    Bảo Phượng tái mặt la lên:

    - Trời ơi ghê gớm quá . Anh là một tên si tình mù quáng.

    Nhật Long cười khoan thai:

    - Em làm gì hoảng hốt lên thế kia! Anh chỉ nói đùa chứ anh không tin là em sẽ tàn nhẫn chối từ tình anh.

    Bảo Phượng cảm động:

    - Anh Nhật Long... anh tin em như thế ư ?

    - Vâng . Anh tin.

    - Anh làm cho em cảm động.

    - Bảo Phượng ơi từ nay chúng mình sẽ mãi mãi sống bên nhau nhé!

    Bảo Phượng ngoan ngoãn trong vòng tay chàng:

    - Vâng . Mình sẽ mãi mãi sống bên nhau.

    Nhật Long sực nhớ một điều quan trọng, chàng vội nói:

    - Bảo Phượng nghe anh nói nè, cô Thủy Tiên có hứa là sau khi mình cưới nhau cô sẽ cho hai đứa mình cái xí nghiệp số hai.

    Bảo Phượng mở to mắt:

    - Thật sao anh ?

    - Thật . Chúng mình sẽ cưới nhau nhé!

    - Em... em phải chờ ý kiến của má...

    - Bảo Phượng, dì Dương Đan cũng biết chuyện chúng mình nữa.

    Bảo Phượng ngây ngô nhìn thật đáng yêu:

    - Ai nói mà má em biết!

    Nhật Long cụng đầu vào trán nàng:

    - Chính là anh.

    Nàng trợn mắt:

    - Anh gan vậy đó!

    - Khi yêu người ta còn có thể làm những việc can đảm hơn nhiều.

    Bảo Phượng co một ngón tay đặt nhẹ lên má chàng, giọng thánh thót như tiếng chim buổi sớm:

    - Má có phản đối anh làm... "con rể" không ?

    - Má đâu nỡ từ chối, má đã chấp thuận...

    Bảo Phượng im lặng để tận hưởng cảm giác lâng lâng đang dâng trong lòng . Nàng nghe hơi thở của Nhật Long như hòa chung với hơi thở của nàng . Không biết từ đâu đó có đôi chim bồ câu vụt bay qua bầu trời, đôi chim nhìn thật âu yếm hạnh phúc . Bảo Phượng bỗng nghe mắt rưng rưng, nàng im lặng cắn môi nhìn theo mãi đôi chim đang dìu nhau giữa bầu trời thênh thang . Nhật Long tha thiết hôn lên mắt nàng, đôi mắt đang ngân ngấn những hạt lệ:

    - Sao em khóc ?

    - Em khóc vì hạnh phúc.

    - Ngày cưới của chúng mình em có khóc không ?

    - Em sẽ khóc . Em khóc thật nhiều.

    - Anh sẽ lau nước mắt cho em, sẽ lau những giọt lệ hạnh phúc trong ngày tân hôn...

    Hết

Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123

Chủ Đề Tương Tự

  1. Album Mắt Buồn – Minh Tuyết
    By giavui in forum Nhạc Việt Nam
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 04-01-2017, 02:25 PM
  2. Trả Lời: 1
    Bài Viết Cuối: 09-28-2011, 04:22 PM
  3. Trắng Đêm 'Canh' Người Đàn Bà Vỡ Nợ 150 Tỷ
    By duyanh in forum Sự Kiện Đời Sống
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 09-28-2011, 01:09 PM
  4. Màn cầu hôn hoành tráng bị từ chối phũ phàng
    By giavui in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 09-27-2011, 02:49 PM
  5. Giả ăn mày để ăn mừng kết hôn
    By giavui in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 09-24-2011, 06:34 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •