Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Tình yêu chân thật không phân biệt giai cấp tuổi tác, địa vị danh vọng... Nó sang bằng tất cả. Nó là vị thần của tình cảm.
Lope De Vegas
Results 1 to 1 of 1

Chủ Đề: Cách làm Đậu hũ

  1. #1
    Join Date
    Nov 2010
    Bài Viết
    24,512
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 70 Lần
    Trong 70 Bài Viết
    Cách làm đậu phụ ngon không chứa thạch cao


    Thay vì mua đậu phụ non bán sẵn ngoài chợ, bạn có thể tự tay chế biến món này vừa đảm bảo an toàn vệ sinh cho cả nhà vừa thơm ngon miệng.


    Nguyên liệu:
    - 200g đậu nành.
    - 4 thìa canh giấm; 1 thìa cà phê muối.
    Cách chế biến:
    - Đậu nành ngâm nước lạnh trong khoảng 6 tiếng, đãi sạch vỏ, rửa lại nhiều lần bằng nước sạch.
    - Cho đậu nành vào máy sinh tố và xay nhuyễn với 0,5 lít nước lọc. Sau đó lược lấy sữa đậu nành, làm nhiều lần để lược bỏ hết xác đậu.
    - Cho sữa đậu lên bếp rồi đun với lửa nhỏ. Trong quá trình nấu, nhớ khuấy nhẹ sữa liên tục vì đậu nành rất dễ cháy ở đáy nồi. Khi thấy đậu nành sôi nhẹ thì vớt bỏ bọt, tắt bếp.
    - Hòa tan 4 thìa canh giấm với 1 thìa cà phê muối. Cho vào nồi đậu nành và khuấy đều để đậu nành kết tủa lại.
    - Lấy một chiếc rổ nhựa, lót lên một tấm khăn bằng vải mịn, đổ hết đậu nành đã nấu vào. Xếp khăn gọn lại, lấy một vật nặng vừa phải đè lên bề mặt để phần nước dư chảy hết ra bên ngoài.
    - Phần đậu phụ non còn lại trắng tinh, mềm và béo. Bạn có thể dùng để chế biến thành nhiều món chiên, xào, nấu canh... đều rất ngon miệng và bổ dưỡng.
    Khánh Hòa


    VietFreeFun



  2. #2
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Khi tôi đến đây làm được một thời gian pho tượng thứ hai mươi sáu này mới hoàn thành. Tôi thật sự không ngờ bên trong nó lại có xác chết.
    Khắp người Hương Lan sự lạnh lẽo xâm chiếm khiến cô phải rùng mình mấy cái liền khi dừng lại để đảo mắt nhìn quanh:
    - Còn tất cả những pho tượng kia chúng đã có trước.
    - Tôi không hỏi lai lịch hay nguồn gốc xuất xứ của chúng, cô khỏi cần khai báo. Tôi chỉ hỏi theo trực giác bằng chính sự ngờ ngợ của mình.
    Trước những gì Tuấn Khanh khêu gợi ra, Hương Lan cảm giác không còn chịu đựng nổi. Cô bắt đầu sướt mướt:
    - Hu hu hu, tôi sắp biến thành pho tượng thứ hai mươi bảy để cho anh thêm bận rộn điều tra đây.
    - Tôi có phải là người của cơ quan pháp luật đâu. Chúng ta chỉ thử làm thám tử thôi.
    - Có mà tử luôn trước khi lần mò ra sự việc. Anh cho tôi rút lui khỏi đây sớm hơn đi.
    Giọng Hương Lan sụt sùi.
    - Trời ơi, sao tôi lại quen biết với một kẻ yếu đuối thế này chứ. Cô có biết đây là một vụ trọng án cần phải làm sáng tỏ không?
    - Cứ báo với công an theo đúng trách nhiệm của công dân, để họ tự phá án.
    - Nhưng tôi muốn chúng ta góp phần lập thành tích.
    - Anh quả là loại người có máu tham.
    - Cô lại nặng lời rồi. “Cái tham” của tôi đâu có làm nên của cải chứ.
    - Biết thế thì hãy mau chóng hủy bỏ ý muốn ấy! Tôi cũng đã thấy cái dại của mình trong chuyện này, khi không lại ngồi đây với nỗi sợ hãi to lớn và một xác chết ngụy trang mùi xú uế.
    Tuấn Khanh kêu:
    - Cô nói hơi quá đấy. Chiếc mũi tôi không hề ngửi thấy gì. Có lẽ xác chết này đã được ướp hoá chất trước khi đem đắp thành tượng.
    - Nhưng dẫu sao nó cũng là một tử thi đáng sợ.
    - Vẫn còn đẹp đó chứ. Cô không cảm nhận rằng tôi đang mê mẩn nhan sắc “chim sa, cá lặn” của người mẫu Diễm Hà sao?
    - Tôi có nghe lầm không?
    - Cô đang thức chứ có nằm mơ đâu, và lời tôi nói rất rõ ràng không hề lẫn lộn với bất cứ âm thanh nào khác.
    - Tôi biết anh là người ưa nói đùa.
    Tuấn Khanh cố biến câu chuyện thành sự thật để dò xét tình cảm nơi Hương Lan:
    - Tôi khẳng định mình không đùa. Cô người mẫu Diễm Hà quả là một phụ nữ có sức thu hút mãnh liệt.
    - Chuyện nực cười. Chẳng ai ngơ ngẩn vì người đã chết cả.
    - Có đấy. Điển hình là tôi đây.
    - Anh...
    Nhìn bộ mặt phụng phịu của Hương Lan lòng Tuấn Khanh thầm thỏa mãn bởi anh hiểu cô gái này ít nhiều có để ý đến mình. Nếu không cô ta chẳng hơi sức đâu mà lộ ra vẻ ghen tức. Còn anh, thú thật cũng nghe mến dù biết rõ cá tính Hương Lan rất chảnh chọe dễ gây cho anh sự bực mình. Tuấn Khanh gạt bỏ chuyện trước mắt sang một bên tỏ thái độ thân thiện với Hương Lan bằng nụ cười dịu dàng:
    - Cô đang ghét tôi ư?
    Hương Lan liếc xéo anh:
    - Ghét anh chi cho mau già.
    - Vậy thì giận.
    - Hơi sức đâu mà giận người dưng.
    - Thế sao cô không chịu cười với tôi?
    - Họa có mà điên mới cười vô căn cớ.
    Tuấn Khanh cầm tay cô:
    - Ai biểu vô căn cớ? Thường thì nụ cười đem đến cho người ta niềm vui và hạnh phúc, cả sự thoả mãn nữa.
    Đôi rèm mi Hương Lan chớp nhẹ rồi nhìn thẳng vào anh:
    - Nhưng tôi đâu có vui, mà làm sao vui nổi khi người ta trêu trọc chứ.
    - Hương Lan.
    - Tên cha mẹ đặt cho tôi không phải để dành riêng anh gọi. Giải quyết xong chuyện ở đây, anh đường anh, tôi đường tôi.
    Tuấn Khanh cố nén cười nhưng giọng lại khôi hài:
    - Lẽ nào tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi.
    Mặt Hương Lan đỏ phừng phừng:
    - Tôi không ưa sự cợt nhả. Anh làm ơn dừng lại cho.
    - Hương Lan.
    - Tôi cấm anh!
    Bị cô gái ngăn cản không cho mình có cơ hội giãi bày Tuấn Khanh bắt đầu cảm thấy bực. Anh mím môi khẽ rít:
    - Đã cấm thì thôi vậy. Chúng ta lại tiếp tục cộng tác để làm sáng tỏ vụ án mạng.
    Cơn lạnh xuất hiện bất thình lình sau ít phút tạm dừng. Hương Lan tiếp tục bị hành hạ bởi những cơn sợ hãi khi Tuấn Khanh quay gót rời khỏi cửa hiệu, bỏ cô lại một mình.


    Rồi cũng đến lúc ông Hoàng Huy quay trở về giữa thời điểm Hương Lan đang hết sức bấn loạn. Thật ra cô không còn can đảm để có thể đối diện với cái xác của Diễm Hà nên sáng nay vừa đặt chân đến cửa hiệu, trông thấy cảnh tượng trên Hương Lan đã choáng váng ngất đi. Trước khi chực té xuống cô có cảm nhận bàn tay ai đó đã đỡ mình. Chắc chắn là Tuấn Khanh vì anh ta hứa luôn sát cạnh bên cô để bảo vệ. Cầu mong rằng anh ta không đem cô đặt vào nằm kế bên cái xác chết đáng sợ kia. Trước khi thật sự không còn hay biết gì, Hương Lan đã ước muốn điều tốt lành, nhưng khi cô vừa hé mắt tỉnh lại thì hỡi ôi y như rằng cô đang nằm song song cạnh xác của cô người mẫu vắn số. Lần này Hương Lan ngỡ cô sẽ tiếp tục ngất và không chừng còn vĩnh viễn chẳng bao giờ tỉnh lại. Vậy mà oái oăm thay cô chỉ cứng đờ người, mắt mở to nhìn nhận sự việc và chịu đựng trong trạng thái khủng hoảng tột cùng. Dù không bật nổi thành tiếng, thâm tâm của Hương Lan cũng ngầm mắng Tuấn Khanh xối xả. Đúng là đồ quỷ tha ma bắt, có xé tên con trai này ra tới hằng trăm mảnh cũng không làm cho cơn giận của cô nguội lại. Đang trong lúc sắp buông xuôi với cái chết ập đến thì cô nghe tiếng nói của một người:
    - Đã tỉnh rồi đó à.
    Ma. Liệu có phải là hồn ma Diễm Hà đang muốn cột vấn cô chăng? Nhưng âm điệu này đâu phải của cô ta mà dường như là tiếng nói cứng nhắc của đàn ông. Hay là Tuấn Khanh? Cũng chẳng phải nốt. Đôi mắt Hương Lan tỉnh táo hơn thần trí và cô đã nhanh chóng nhận ra kẻ đang hỏi chuyện mình:
    - Ồ, ông chủ.
    Đúng thật là ông Hoàng Huy đã về, đang ngồi ở chỗ chiếc bàn duy nhất dành cho cô trong cửa hiệu với thái độ khá lạnh lùng, thậm chí như không quan tâm tới sự việc xảy ra khi ông ta đi vắng, kể cả chuyện đổ vỡ ngay trước mặt. Ông Hoàng Huy hất hàm sau khói thuốc vừa nhả ra:
    - Cô Hương Lan hết mệt rồi thì hãy ngồi lên đi.
    Cơn khiếp hãi vừa tạm lui thì nỗi lo sợ bị khép tội bao trùm lấy Hương Lan khiến cô không thể cựa quậy nổi cứ giữ nguyên tư thế nằm ngửa bên cạnh xác chết và những mảnh vỡ thạch cao. Ông Hoàng Huy lại giục:
    - Cô không nghe thấy tôi nói gì hả?
    Cố gắng lắm Hương Lan mới có thể bật dậy khỏi chỗ nằm, gương mặt cô hớt hải không còn chút thần sắc. Hai cánh môi của Hương Lan run lập bập:
    - Ông chủ cứu tôi với!
    Ông Hoàng Huy vẫn ngồi yên trên ghế, cặp chân mày hơi nhíu lại:
    - Cô đang gặp nguy hiểm gì mà phải cầu cứu loạn xạ lên?
    Chưa thể tìm được sự bình tĩnh cho mình nên bộ dạng của Hương Lan có vẻ thất thần, hớt hải. Cô bật dậy chạy tới gần ông Hoàng Huy thở dốc, tay chỉ vào pho tượng thứ hai mươi sáu đã biến thành đống đổ nát lẫn lộn.
    - Có người chết!
    Lúc này ông Hoàng Huy mới chận đứng lời cô lại bằng cái phác tay đầy mệnh lệnh:
    - Cô im miệng. Muốn kể lại vấn đề thì cũng phải có đầu đuôi.
    Nhưng đà nói của Hương Lan cứ trào ra như mạch nước vừa bị phá thủng:
    - Ông biểu tôi im sao được. Bên trong pho tượng của ông có chứa xác người.
    Ông Hoàng Huy bỗng chồm lên kéo Hương Lan ngã vào lòng mình rồi dùng tay bịt chặt lấy miệng cô. Một cử chỉ mà từ lúc đến làm việc ở đây, lần đầu tiên Hương Lan thấy. Cô ra sức vùng vẫy:
    - Buông tôi ra!
    Trong mắt ông Hoàng Huy như có một tia chớp lóe lên rồi sau đó dịu lại. Ông thả lỏng bàn tay, giọng trầm trầm:
    - Cô mau trấn tĩnh lại, đừng quá xúc động không nên đâu.
    Thoát ra khỏi sự kiềm giữ của ông Hoàng Huy, tinh thần Hương Lan càng xáo động dữ dội. Cô vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết:
    - Hu hu hu, nơi này đáng sợ quá. Tôi sẽ không làm việc cho ông nữa.
    Vẻ mặt ông Hoàng Huy đầy lo lắng:
    - Cô Hương Lan, tôi hy vọng cô chỉ nhất thời nói thế! Tôi đang rất cần cô giúp việc cho tôi mà.
    Hương Lan khóc lớn hơn:
    - Tôi không làm tròn trách nhiệm ông giao đâu. Tôi đã làm bể pho tượng mà ông ưng ý nhất.
    Tưởng Hoàng Huy sẽ nổi giận nhưng nào ngờ ông lại tỏ ra điềm nhiên, chỉ dịu giọng hỏi cô:
    - Pho tượng bị đổ bể đã lâu chưa?
    Sực nhớ tới sự sắp đặt của Tuấn Khanh, Hương Lan vội nương theo màn kịch mà cả hai đã dàn dựng. Đôi mắt mọng nước của cô lấm lét liếc nhìn vô chỗ xảy ra sự cố:
    - Dạ thưa, mới chiều qua.
    - Có nghĩa là cô đã tông vào nó à?
    - Tôi đâu có sức mạnh để xô đổ được pho tượng.
    - Vậy thì nguyên cớ gì?
    Hương Lan ấp úng vì sợ hãi:
    - Vấn đề không phải do tôi gây ra đâu ạ. Chiều qua có một tên côn đồ vào đây chọc ghẹo tôi, bị tôi mắng hắn đã phá phách cửa hiệu làm đổ vỡ lung tung.
    Ông Hoàng Huy không quan sát cửa hiệu mà chỉ nhìn dán vào cô:
    - Có chuyện đó nữa ư?
    - Tôi đâu dám lừa dối ông. Ngoài pho tượng còn hỏng thêm chiếc tủ kính chỗ kia nữa. Ông thấy đó! Mảnh vỡ bắn lung tung làm tôi bị chảy máu. Nhưng điều khiến tôi sợ hãi nhất là…
    - Pho tượng bị bể ngoài cô ra, tên côn đồ ấy có thấy không?
    Gương mặt Hương Lan chợt ngẩn ngơ:
    - Thấy gì cơ?
    Bờ môi ông Hoàng Huy như mím lại:
    - Thấy cái điều mà cô cho là sợ hãi.
    Hương Lan chớp thật nhanh rèm mi, hơi thở thật khó khăn:
    - Chắc chắn hắn không biết việc pho tượng chứa xác người đâu. Tôi thấy hắn đẩy mạnh tay rồi bỏ chạy khỏi đây liền.
    - Cô nhìn thấy cái xác này chiều qua hay chỉ mới?
    Hương Lan đáp nương theo câu hỏi:
    - Tôi vừa thấy nó nên đã sợ hãi ngất đi. May mà ông xuất hiện kịp thời, nếu không chắc tôi sẽ chạy ra khỏi cửa hiệu la ầm lên quá.
    Ông Hoàng Huy cũng gật gù:
    - Kể ra thì may thật. Tôi xuống xe đúng lúc cô mở cửa hiệu bước vô.
    - Ông là người đã đỡ tôi?
    - Tôi làm theo phản xạ chứ không có ý xấu.
    - Cớ sao ông lại đặt tôi nằm gần cái xác kia?
    Sự bất mãn nơi Hương Lan trào ra nhưng dáng điệu ông Hoàng Huy rất thản nhiên:
    - Nằm đó cũng tốt có gì ghê gớm đâu.
    Hương Lan há hốc mồm:
    - Trời ơi, ông nói thế mà nghe được.
    Sắc mặt ông Hoàng Huy bỗng trở nên lạnh lùng:
    - Đối với tôi người sống mới đáng sợ, đáng đề phòng và xa lánh. Còn kẻ chết đi rồi họ trở nên hiền lành hơn, ngoan ngoãn và rất đỗi đáng yêu.
    - Ông…
    Không để cho Hương Lan thốt lên nỗi kinh sợ, ông Hoàng Huy cướp lời cô:
    - Đừng nghĩ rằng tôi là một tên giết người rồi nhìn tôi bằng đôi mắt đầy tởm lợm. Thật ra tôi đã cứu vớt đời cô ta.
    Hương Lan dùng hai tay ôm ngực, môi bập bẹ:
    - Ai? Cô ta là ai?
    Ông Hoàng Huy khẽ hất cằm:
    - Cái xác ẩn bên trong pho tượng thứ hai mươi sáu ấy! Cô là người mẫu Diễm Hà.
    Cố tập trung bình tĩnh nhưng Hương Lan không tránh khỏi sự run rẩy từ trong ruột đẩy ra:
    - Diễm Hà ư?
    - Phải. Cô ta là một người mẫu khá nổi tiếng, nếu đam mê thời trang hẳn cô sẽ biết đến.
    - Ồ, không. Tôi chỉ là cô gái quê mùa xuất thân từ tỉnh lẻ, tôi chẳng biết tên tuổi hay sự nổi danh của bất cứ ai nơi thành phố này cả. Tôi nhìn thấy cô gái này mới chỉ một lần khi cô ta đến tìm ông.
    Ông Hoàng Huy buông giọng nói của kẻ sát nhân:
    - Đó là ngày cuối cùng cô ta không còn trở nên hợm hĩnh, kiêu căng. Phụ nữ đẹp thường là những kẻ chuyên gieo khổ cho người khác. Nhất là bọn đàn ông bất hạnh có số phận nghiệt ngã giống như tôi...
    - Ông...
    Không kiềm được tiếng kêu, Hương Lan lại để cho nó bật ra nhưng cô vẫn bị ngăn:
    - Muốn nghe trọn câu chuyện thì hãy vào trong nhà với tôi. Cô là người phụ nữ duy nhất tôi thổ lộ tất cả những nỗi niềm.
    - Nói ở đây cũng được cần chi phải vào trong. - Hương Lan thụt lùi vài bước chân.
    - Cô sợ tôi sẽ làm hại cô chăng?
    - Dù ông có buồn tôi cũng công nhận điều ấy!
    - Nhưng nói ở ngoài này không tiện lắm. Tôi muốn cô biết rõ về tôi để thông cảm cho tôi hơn.
    - Thông cảm điều tồi tệ mà ông đã gây ra ư?
    Tiếng ông Hoàng Huy chất chứa nỗi ngậm ngùi:
    - Theo tôi điều tồi tệ nhất trên đời là làm một con người thiếu may mắn.
    - Ông không cảm xúc gì trước cái chết của người khác?
    - Ai nói rằng tôi không cảm xúc chứ. Có điều họ cần phải biến mất khỏi cuộc sống này để bớt gây tổn hại cho những người đàn ông.
    Từng lời nói của ông Hoàng Huy thốt ra tiếp thêm cơn khủng hoảng cho Hương Lan. Cô thật sự không hiểu người đàn ông trước mặt mình có phải là một kẻ bình thường hay đang mắc hội chứng tâm thần nào đó?
    - Cô cần phải nghe tôi biện minh. Chẳng lẽ bấy lâu nay làm việc cho tôi cô không hiểu ít nhiều về tôi sao?
    - Ông đừng làm tôi mềm lòng. Tôi sẽ không thông cảm cho bất cứ tội ác nào của ông đâu.
    - Một chút thương hại cũng không có hay sao? Thế thì tôi đã nhìn lầm cô, đàn bà trên thế gian này đều là những người đáng ghét và đáng chết.
    Nghe ông Hoàng Huy kết tội, gai ốc trên người Hương Lan nổi lên, nhưng cô lại tự hỏi, phải chăng trong cuộc sống ông ta đã từng chịu đựng sự bất công nên mới nuôi dưỡng lòng thù hận và căm ghét phụ nữ nhiều như thế? Cố nhớ lại lời người đàn bà tự xưng là chị gái của Diễm Hà và câu bình phẩm mà bà ta dành cho ông Hoàng Huy. Lẽ nào người đàn ông này chẳng đáng giá trong mắt phụ nữ sao? Không, nếu để cho cô nhận xét thì ông ấy cũng thuộc vào hạng người lý tưởng đối với nhiều cô gái. Chỉ phiền nỗi ông Hoàng Huy hơi nghiêm khắc một chút thôi nhưng tính khí đó thì có gì là xấu. Hương Lan thiện cảm hơn qua ánh mắt:
    - Ông chủ, ông làm tôi sợ quá. - Hương Lan nói.
    - Tại cô nghĩ rằng tôi là kẻ hung bạo. Thú thật, tôi rất quý và yêu phụ nữ nên dẫu họ đã chết rồi tôi vẫn nâng niu. Không hề muốn thể xác của họ bị hư đi. Như cô đã thấy đó! Diễm Hà không còn là người sống nhưng cũng chẳng phải là đã chết.
    - Con người ông khó hiểu quá. Chung quy bây giờ tôi chỉ rõ một điều là ông đã giết người.
    Ông Hoàng Huy không nao núng dù bị buộc tội. Ông bình thản như chẳng hề có việc gì:
    - Cô có muốn biết tại sao Diễm Hà lại chết không?
    - Tất nhiên tôi rất muốn để không nghĩ ông là một kẻ đại ác.
    Ông Hoàng Huy buông giọng ngắn:
    - Theo tôi!
    Như là một mệnh lệnh. Hương Lan ngoan ngoãn bước theo ông Hoàng Huy vào nhà trong mà không phác ra cử chỉ chống đối nào dù lòng nơm nớp lo sợ mình sẽ gặp nguy hiểm.

    Nhưng không, ông Hoàng Huy đã đối xử với cô tốt hơn cô nghĩ. Ông đưa cô vào một căn phòng khách rất khang trang có đầy đủ tiện nghi:
    - Cô ngồi đi!
    Trong lúc Hương Lan chưa kịp mở miệng thì ông Hoàng Huy đã ấn vào tay cô lon nước ngọt vừa lấy ra từ tủ lạnh rồi tự bật nắp một lon khác đưa lên miệng uống ừng ực. Cũng rất khát, Hương Lan làm theo ông nhưng cô chỉ hớp từng ngụm nhỏ. Chất nước mát rượi chạy vào cơ thể khiến tinh thần cô sảng khoái hơn lên sau một khoảng thời gian bị khủng hoảng trầm trọng. Cô đảo mắt quan sát chung quanh mình chờ đợi nghe ông Hoàng Huy kể lể:
    - Cô hãy nói thật lòng về con người của tôi.
    Hương Lan nhìn Hoàng Huy chăm chú:
    - Trước khi chưa chứng kiến những gì đang xảy ra, tôi luôn nghĩ ông là người tốt.
    - Còn bây giờ?
    - Xin lỗi. Tôi không thể không cho ông là người xấu khi ông đã thật sự gây ra tội ác.
    Sắc mặt ông Hoàng Huy chuyển màu trông dữ dằn:
    - Tội ác ư? Cô biết quái gì mà kết án tôi. Bộ cô tưởng những ả đàn bà đó đáng được sống lắm sao? Hừm, lẽ ra họ còn phải bị chặt làm trăm mảnh rồi đem rải khắp nơi mới dịu được sự căm phẫn của tôi. Đằng này, tôi đã tốt với họ.
    Đôi mắt Hương Lan tròn xoe vì kinh ngạc và vì cả khiếp sợ:
    - Ông oán hận người mẫu Diễm Hà tới mức độ phải sát hại cô ta sao?
    Giọng ông Hoàng Huy rít lên:
    - Không riêng gì Diễm Hà mà số đông phụ nữ các cô. Nếu có thể giết sạch may ra tôi mới được hả dạ.
    Hương Lan cảm giác mình nghẹt thở:
    - Điều gì khiến ông phải ôm nỗi căm hờn to lớn đến như vậy?
    - Tôi cũng đang định cho cô biết. Dù sao trước khi lìa bỏ cõi đời người sắp chết phải hiểu rõ nguyên nhân về sự ra đi của mình.
    - Ông vừa nói cái gì?
    Nhìn Hương Lan co dúm người trên ghế ông Hoàng Huy bật cười lớn:
    - Cô đang sợ đó hả? Đừng lo, tôi sẽ rất từ tốn và tế nhị với cô.
    Khi Hương Lan cảm nhận được sự nguy hiểm đến với mình thì đầu óc bỗng choáng váng, mắt mũi tối sầm. Cô gượng đứng dậy tìm đường thoát nhưng lảo đảo té ngồi xuống ghế trở lại:
    - Ôi, tôi bị sao thế này?
    Tiếng cười của ông Hoàng Huy kéo dài đầy ma quái:
    - Ha ha ha, cô đang rất buồn ngủ có phải không?
    Hương Lan cố hét lên nhưng chất giọng chùng xuống:
    - Phải chăng ông hại tôi?
    Ông Hoàng Huy dang rộng hai cánh tay làm động tác nhún vai:
    - Cô nói sai. Tôi có ý tốt muốn cô được người đời chiêm ngưỡng.
    Hương Lan nghe mí mắt của mình nặng trịch:
    - Là sao? Ông cứ nói toẹt ra đi!
    Ông Hoàng Huy chắp tay sau lưng diễu qua lại quanh căn phòng nhấn mạnh từng lời một:
    - Cô sẽ là tác phẩm thứ hai mươi bảy của tôi.
    Đang rũ người ra vì buồn ngủ, Hương Lan giật thót mở choàng mắt, toàn thân run lẩy bẩy:
    - Ông tính giết luôn cả tôi chăng?
    Ông Hoàng Huy dừng lại trước mặt cô điệu bộ hơi dí dỏm:
    - Cô nói khó nghe quá. Tôi chỉ muốn biến cô thành một tác phẩm nghệ thuật để cô trở nên giá trị hơn.
    Ối, phen này cô thật sự gặp nguy hiểm chết người rồi. Cơn sợ hãi làm Hương Lan toan òa khóc nhưng không đủ sức nặn ra những giọt nước mắt, toàn thân cô buông xuôi thõng thượt, đến kêu la cũng chẳng được. Cô nghe tiếng ông Hoàng Huy văng vẳng trong lỗ tai:
    - Ngoan ngoãn rồi phải không? So ra thì cô chưa đạt tiêu chuẩn để được chọn hóa thân trong tác phẩm nghệ thuật của tôi. Nhưng tôi buộc phải miễn cưỡng...
    Hương Lan nói thều thào:
    - Đừng, tôi thật sự chưa muốn chết. Tha cho tôi!
    - Ha ha ha, cuộc sống này có gì đáng để cho cô phải luyến tiếc, phải van xin. Khi trở thành tượng trong cửa hiệu của tôi rồi cô sẽ cảm thấy vui vẻ hơn vì chẳng bị nỗi buồn làm héo hắt như lúc còn sống.
    - Đừng!...
    Đến đây cô lịm đi và cảm thấy người mình đang bay bổng giữa không trung. Hay cô đã hồn lìa khỏi xác bởi bàn tay khéo léo của ông chủ dã man nhất quyết cướp đi của cô mạng sống? Nếu thế cô sẽ không còn dịp trở về quê gặp lại mẹ cha và anh em họ hàng, không còn bước đi trên con đường làng ngợp mùi hương đồng nội, không còn nhìn thấy bầu trời xanh điểm những áng mây trắng bềnh bồng, ngọn gió mát làm lòng cô thư thái. Và Tuấn Khanh, gã thanh niên đang khiến tâm hồn cô dịu ấm mỗi khi nghĩ đến hắn. Hết rồi, đang không biết mình thuộc về thế giới nào, Hương Lan vẫn cảm nhận được một điều rất thật là đau. Nhưng cái nhói đau không thể nén chịu mà cũng chẳng kêu rên được. Cha mẹ ơi, con phải bỏ mạng giữa đất khách, quê người rồi. Tất cả cũng vì con không chịu nghe lời. Phải chăng đây là hình phạt mà ông trời giáng xuống đầu những đứa con bất hiếu? Nỗi ân hận của Hương Lan tuôn ra từ tiềm thức sâu thẳm trong cơn mê bắt đầu cho cuộc hành trình vào thế giới của sự chết. Nghĩ đến đây, Hương Lan chỉ còn cảm giác được trạng thái chơi vơi, hụt hẫng và những đốm sáng yếu ớt đang lịm dần, lịm dần rồi tất cả trở thành một màu đen.

    Đứng nhìn cô gái giúp việc cho mình buông thõng người chìm sâu vào cơn hôn mê do bị thấm thuốc ngủ cực mạnh được pha sẵn trong lon nước ngọt mà cô ta đã uống, ông Hoàng Huy gật gù:
    - Biến cô thành pho tượng thứ hai mươi bảy tôi chẳng muốn chút nào. Nhưng để cô sống làm người thì lại càng không thể được vì cô đã vô tình chúi mũi vào cái bí mật của chính tôi.
    Nói rồi ông Hoàng Huy mở tủ lấy ra một chai rượu rót uống, ánh mắt vẫn chĩa vào chỗ Hương Lan đang bất động. Ông biện hộ cho hành động của mình bằng cách tự phân bua:
    - Cô Hương Lan, cô phải biết rằng trên đời này ta căm thù nhất là đàn bà có nhan sắc. Ta đã thề là sẽ giết chết tất cả bọn họ, nếu như có dịp và ta đã đang làm. Cô là trường hợp ngoại lệ bị bổ sung vào trong số bọn họ. Mong cô không oán ta, ta cũng hiểu cô là người tốt.
    Nhấp một ngụm rượu rồi ông ta lại nói một mình:
    - Đời Hoàng Huy này bao lâu nay phải cam chịu cảnh cô đơn, nhục nhã thậm chí không còn chút sinh khí nào của một thằng đàn ông. Hừ, ngay chính vợ ta cũng bỏ ta để mà đi sống với người khác. Ta chẳng có ai là người thân bên cạnh cả.
    Tới đây ông Hoàng Huy đưa hai tay bưng lấy đầu vẻ thật đau khổ. Nếu ai nhìn thấy ông lúc này chắc chắn sẽ cảm thương. Ông lảm nhảm bằng thứ âm thanh nghẹn ngào pha lẫn sự tức tưởi:
    - Diễm Hương, chính em là nguồn gốc khiến ta phải lâm vào tội ác. Em là người phụ nữ mà ta yêu thương nhất, chiều chuộng nhất. Ta đã không màng đến mạng sống của mình để cứu em, để chấp nhận trở thành người tàn phế. Vậy mà khi ta không còn là người đàn ông đúng nghĩa, không còn đem đến cho em sự hoan lạc gối chăn thì em lại nỡ nhẫn tâm bỏ rơi ta. Nỡ để ta vật lộn với muôn vàn nỗi đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Ta hận em, ta oán em, ta muốn bóp chết em, nhưng ta vẫn chưa làm gì được em. Ta đã và đang trút cơn phẫn nộ của mình xuống những người đàn bà có nhan sắc để cho họ phải chịu tội thay em. Tuy nhiên, ta vẫn đối xử với họ rất tốt, vẫn biết tiếc ngọc, thương hoa. Ta luôn muốn lưu trữ những nét đẹp trời ban. Ta không muốn phá hủy cái công trình của tạo hóa dù tâm hồn ta bị em làm tổn thương, trái tim ta vụn vỡ. Diễm Hương, ta mong có một ngày nào đó em sẽ tự dẫn xác đến tìm ta, để cho ta thực hiện tâm nguyện chính của mình là bắt giữ em, không cho em xa rời ta nửa bước. Diễm Hương, Diễm Hương, em là người đàn bà không chung thủy, em nhất định phải trả giá!
    Sau giây phút thống khổ, ông Hoàng Huy rời mặt khỏi hai lòng bàn tay ngước lên để lộ đôi mắt đỏ lòm của người vừa trải qua cơn xúc động. Nhìn vào ông người ta có thể thu gom được cả tính thiện lẫn cái ác. Nhất là khi ông Hoàng Huy bắt đầu nghĩ đến chuyện xử lý cô gái giúp việc đang mê man trên ghế. Nhưng một vấn đề đã làm ông phải tạm dừng hành động giết người lại khi sực nhớ tới pho tượng thứ hai mươi sáu bị đổ vỡ nằm phơi xác chết bên ngoài cửa hiệu. Cần thu dọn nơi đó thật nhanh, kẻo có người trông thấy. Kiểm tra lại độ mê của Hương Lan, ông Hoàng Huy mới yên tâm tiến hành công việc. Đầu tiên ông hì hục đưa xác Diễm Hà vào hẳn phòng làm việc mãi sâu tít ở phía sau. Vốn không phải là người khỏe mạnh nên ông Hoàng Huy cũng vất vả ra trò trong cả khâu quét dọn những mảnh vỡ còn nằm lại. Khi vừa xong xuôi mọi việc bên ngoài, chưa kịp thở thì bất ngờ có tiếng động khiến ông giật nảy người. Rõ hú hồn, may mà ông đã nhanh tay hơn, nếu không vị khách đến viếng thăm cửa hiệu của ông sẽ khiến ông phải sống dở, chết dở. Ông lúng túng lấy khăn mùi xoa ra lau mồ hôi đang rịn ứa trên trán để che giấu vẻ không bình thường của mình, rồi liếc nhìn người khách qua khe hở những ngón tay. Phụ nữ ư. Ông Hoàng Huy mau chóng lấy lại bình tĩnh tạo tư thế tiếp khách:
    - Thưa bà...

Chủ Đề Tương Tự

  1. Đậu hũ bao tôm
    By sophienguyen in forum Món Chính Chọn Lọc
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 08-30-2015, 01:21 AM
  2. Đậu hũ chưng tương
    By Phụng Nhi in forum Món Ăn Chay
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 03-22-2015, 01:58 AM
  3. Đậu Hũ Chiên Hành
    By sophienguyen in forum Món Ăn Chay
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 01-19-2015, 03:30 AM
  4. Đậu Hũ Kho tương
    By sophienguyen in forum Món Ăn Chay
    Trả Lời: 2
    Bài Viết Cuối: 01-09-2015, 02:36 AM
  5. Đậu hũ lá lốt
    By Phụng Nhi in forum Món Ăn Chay
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 11-08-2010, 12:34 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •