Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Tiêu diệtt được mọi lo âu phiền toái trong tâm hồn, ấy là đã tìm được một nguồn hạnh phúc vĩ đại.
Kinh Udanavarga
Trang 3 / 17 ĐầuĐầu 1234513 ... Cuối Cuối
Results 21 to 30 of 169

Chủ Đề: Gần mười bảy tuổi

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Gần mười bảy tuổi

    Mai Thảo




    Vào truyện

    Một thứ tiếng động dữ dội, mang trong nó ý nghĩa một réo gọi lay tỉnh thảng thốt, lẫn với tiếng mưa đêm trên mái rì rào, từ ngoài cửa trước vọng vào. Tôi giật mình, mở mắt. Và bàng hoàng thức giấc.

    Cảm giác thứ nhất của tôi là lúc này, đêm đã khuya lắm, đêm đang nằm tròn trong cái đáy cùng mịt mùng sâu thẳm của đêm. Và tôi, tắt đèn, lên giường từ chập tối, tôi đã ngủ được một giấc thật ngon. Thành phố đang bằn bặt. Mưa đan lưới cùng khắp. Chung quanh chỗ tôi nằm, biển bóng tối dầy đặc. Ai đến vào giờ này? Cái tiếng động hối hả, gấp rút vừa nghe thấy có phải là của một người vừa gọi cửa? Tôi trở mình, nhắm mắt, toan ngủ lại, thì tiếng động, đúng là một tiếng đập cửa, lại nổi lên, cùng với một tiếng gọi:

    "Hoan! Hoan có nhà không?"

    Hoan là tôi. Nhưng người gọi là ai! Từ ngày đến ở căn nhà gỗ trong cái ngõ hẻm sau chợ Tân Định này, tôi đã đoạn tuyệt, gần như hoàn toàn, với cuộc sống ban đêm, đám bạn hữu chơi bời biết vậy, không còn ai tới kiếm vào giờ này nữa. Tôi bực bội xuống khỏi giường, lần bước trong bóng tối, vừa tìm đường đi ra phía cửa trước, vừa hỏi lớn:

    "Ai đó?"

    Tiếng của người bên ngoài, lè nhè, sặc sụa:

    "Viễn đây, vào được không?"

    Thì ra kẻ say rượu, chờ một đêm mưa lớn đến phá vỡ giấc ngủ của tôi là Viễn, một người bạn cũ, chẳng thân thiết gì lắm, đã lâu ngày không gặp. Tôi ngẩn người, không biết Viễn đến kiếm tôi để làm gì. Và tại sao cái tiếng đập cửa của y lại nóng nảy, hoảng hốt đến như vậy. Chắc là đang giữa cơn say, còn muốn say thêm nữa, tới sáng, Viễn rủ tôi tới một quầy rượu nào đó còn mở cửa vào giờ này. À, không được. Tôi đã ra khỏi cái thế giới ban đêm, cái thế giới mù sương chuếch choáng, cái thế giới của những cơn say không còn biết trời đấy là gì. Ra khỏi. Từ lâu rồi. Và không bao giờ trở lại.

    Tôi hỏi, không mở cửa, giọng nói tỏ ra khó chịu ra mặt, cho Viễn biết là tôi bực mình:

    "Ngủ rồi. Mai lại chơi đi".

    Một giây im lặng, làm nổi bật tiếng mưa vẫn đều trên mái. Giọng Viễn dịu xuống:

    "Thì mở cửa ra".

    Tôi gắt:

    "Anh đến phá giấc ngủ của tôi đấy nhé. Mà tôi sẽ ngủ tiếp. Ngay bây giờ. Xin lỗi, không đi đâu với anh giờ này được hết".

    Một tiếng động khác. Như của một thân người đứng không vững đến độ vừa ngả nghiêng vào thành cửa. Rồi Viễn nói vọng vào, giọng sầu thẳm làm tôi kinh ngạc:

    "Tôi không đến rủ anh đi chơi".

    Tôi gắt, lớn hơn:

    "Vậy đến làm gì?"

    "Ngủ nhờ một đêm".
    Last edited by giavui; 10-25-2010 at 04:04 AM.

  2. #21
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Tôi nắm lấy tay Marlène, kéo nàng xuống thềm, đi mau ra đường. Vụ ngôi nhà, Lưu, thằng bạn đê tiện, con vợ khốn nạn của nó làm cho đầu óc tôi u uất, bực bội mấy ngày liền. Trên đường trở về khách sạn Caravelle, tôi ngồi im, không nói một lời nào. Đã thế, Marlène còn không để cho tôi yên. Nàng giễu tôi ngu xuẩn, mù quáng, để cho kẻ khác đánh lừa dễ dàng như một đứa con nít. Marlène nói có lý. Tôi không biết cãi lại như thế nào. Về gần tới khách sạn, Marlène hỏi:

    "Nếu chúng nhất định không trả nhà, anh đối phó ra sao?"

    "Nhờ luật sư".

    "Nếu nhờ luật sư cũng không ăn thua?"

    Tôi cáu:

    "Sao chưa gì em đã biết là không ăn thua?"

    Marlène nhún vai:

    "Anh đã nói là ở Sài Gòn này có hàng trăm hàng ngàn vụ đuổi nhà, mà kẻ thua là người có nhà. Anh khác gì những chủ nhà, chủ đất khác".

    Tôi nói bừa:

    "Khác".

    Marlène cười nhạt:

    "Để xem. Em chỉ muốn hỏi anh một câu là bạn hữu anh thằng nào cũng đê tiện như thằng cha vừa rồi sao? Thú thật, em đã chán ngấy cái không khí của những người chung quanh mà anh đang sống với họ. Em muốn trở về Thuỵ Điển".

    Tôi gắt:

    "Đừng lúc nào cũng nói đến chuyện doạ anh đưa con trở về Thuỵ Điển, được không?"

    Marlène thản nhiên:

    "Không được. Cũng không phải doạ. Chừng nào chịu đựng không được nữa em về Thuỵ Điển. Anh giữ cũng không được".

    Lần đầu tiên từ ngày về nước, buổi tối hôm đó tôi đi uống rượu một mình, tới hơn một giờ mới trở về khách sạn. Rủ Marlène, nàng kêu mệt không đi. Tôi chỉ mong có thế. Tôi muốn được đi một mình, trọn một buổi tối, dìm chết nỗi buồn riêng tây vào men rượu. Lấy Marlène, con người đãng tử trong tôi một phần nào đã chết. Tôi đã quen ngủ sớm, hoà nhập vào nếp sống khá điều độ. Chỉ cần một tâm trạng u uất, một giây phút chán chường, mệt nhọc, và con người đãng tử xưa cũ trong tôi đã thức dậy. Tôi gọi xe, bảo đưa đến một quán rượu có âm nhạc. Uống vài ba ly, thấy chuếnh choáng rồi, tôi cao hứng đi ra, tìm đến một quán rượu có âm nhạc thứ hai.

    Chính là ở quán hàng thứ hai này mà tôi gặp Nguyệt.

    Nhớ bấy giờ đã khuya lắm. Đã gần nửa đêm. Người tài xế taxi thả tôi xuống một ngôi nhà một tầng ở đường Trần Quý Cáp. Cửa vào đóng kín. Nhưng tiếng nhạc trầm bổng ở bên trong vọng ra, thoảng tan đi trên hè đường đã lồng lộng gió đêm. Hơi rượu trong người tôi bừng bừng. Những bước chân lảo đảo. Đẩy cánh cửa dày, nặng, bước vào, tôi đứng ngỡ ngàng trong khoảnh khắc giữa một căn phòng đông đặc.

    Khách ngồi kín khắp, không còn một bàn nào bỏ trống. Căn phòng mờ mờ tối. Ánh đèn từ dàn nhạc cuối phòng ném xuống một thứ ánh sáng chập chờn, xanh biếc, ma quái. Suốt hai dãy bàn kê sát tường, những cặp trai gái chụm đầu vào nhau, hôn nhau đắm đuối hay thì thầm trò chuyện. Thì ra quán hàng ca nhạc thứ hai này sở dĩ đông khách vì trước hết nó là một nơi chốn tình tự lý tưởng. Nhạc êm dịu trầm bổng, ướt đẫm tình cảm lướt thướt. Những xó góc tối hù. Người ta đến đây, tự do. Và người ta hôn nhau, ôm nhau, tự do trước mặt tôi.

  3. #22
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Tôi vừa toan quay trở ra thì một người bồi bàn tiến lại. Y hỏi:

    "Ông chưa tìm được chỗ ngồi?"

    Đang say, tôi sừng sộ:

    "Còn chỗ nào đâu mà tìm?"

    "Vâng, đông quá. Đã hết chỗ từ mười giờ. Ông đi một mình?"

    Tôi sừng sộ dữ hơn:

    "Một mình hay mấy mình thì sao? Tao không có chỗ. Vẫn là tao không có chỗ".

    Người bồi bàn tươi cười:

    "Nếu ông đi một mình, mời ông lại quầy rượu ngồi tạm. Chừng nào có khách về, bàn trống, tôi sẽ mời ông đến".

    Đêm đã khuya. Tôi đang say. Lúc đó tôi không muốn trở về khách sạn chút nào. Đã nói là con người đãng tử xưa cũ trong tôi lúc đó đã sống lại. Tôi có thể thức, tới sáng. Đi lang thang, tới sáng. Uống rượu liên miên, say ngất, tới sáng. Tôi gật:

    "Được quầy rượu đâu, đưa tao tới".

    Tôi đi theo người bồi bàn tới cái ghế duy nhất bỏ trống trước quầy rượu. Cái ghế cao ngất ngưởng. Tôi ngồi quay lưng lại dàn nhạc, trong cơn say chiếm đoạt. Tôi buồn rũ rượi. Chợt cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn hơn bao giờ. Phía bên kia quầy rượu, một người đàn bà đứng im nhìn tôi chăm chú. Cô ta nhỏ nhắn, nhưng duyên dáng, với đôi mắt sắc sảo và một nụ cười thật tươi tắn để lộ hàm răng óng ánh. Bộ complet đen cô ta mặc trên người có một vẻ gì khốc liệt, rất khuya, rất đêm. Đang buồn, tôi bắt chuyện, sau khi đã gọi một ly rượu:

    "Tôi là Viễn".

    Người đàn bà ngồi sau quầy nghiêng đầu, kiểu cách:

    "Rất hân hạnh".

    Tôi hỏi:

    "Cô làm gì ở đây?"

    "Ông coi tôi là quản lý cũng được. Tôi thay mặt ông chủ những lúc ông ta không có mặt. Như đêm nay".

    Đang buồn, có một người đàn bà để nói chuyện, chuyện trên trời dưới biển, những chuyện không đầu không đuôi của một cơn say, tôi bám chặt lấy Nguyệt suốt buổi tối hôm đó. Phòng trà đông đặc. Nhưng tôi không còn nhìn thấy ai nữa, ngoài tôi và Nguyệt và những ly rượu bầy thành một hàng dài trên mặt quầy. Tôi hỏi Nguyệt bằng cái giọng chớt nhả nhất của một người say.

    "Cô uống được rượu?"

    Nguyệt nghiêng đầu, cười:

    "Tất nhiên là được. Từ lâu rồi".

    Tôi vỗ tay, mừng rỡ:

    "Hay lắm. Tôi đang cần có một người bạn. Để uống rượu. Tới lúc không uống được nữa".

  4. #23
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Cách nhau một quầy hàng, trong ánh sáng huyền ảo, ma quái, lúc đỏ chói lúc xanh biếc như sương, với tiếng nhạc trầm bổng từ sau lưng ném tới, tôi ngồi đối diện với người đàn bà mới quen, trong một cuộc rượu tuy tình cờ nhưng buông thả và sảng khoái đến cùng. Đâu như tôi đã kể cho Nguyệt nghe gần hết đời tôi. Mộng giang hồ ngày nhỏ. Chuyến xuất dương đầu đời. Những ngày lang thang qua những thủ đô Âu châu. Những đêm la cà trên những bến tầu, trong những quán rượu. Kể cả chuyện tôi gặp Marlène, đã có với Marlène một con gái nhỏ. Cuối cùng tôi cho Nguyệt biết đã trở về Sài Gòn được mấy tuần, và nhiều chuyện phiền phức nhiều mặt đã xảy ra. Như chuyện đòi lại ngôi nhà không được. Như chuyện Marlène không yêu thích đời sống mới của nàng ở Sài Gòn, luôn luôn hăm doạ mang con Elga trở về Thuỵ Điển.

    Nguyệt cười:

    "Cho nên anh buồn và tìm khuây trong men rượu?"

    Tôi gật, cái nhìn đã lung linh, đầu óc đã quay đảo:

    "Chính thế".

    "Say là phải say tới sáng. Anh có dám ngồi đây tới sáng không?"

    Tôi lắc đầu:

    "Ngồi một mình buồn lắm".

    Nguyệt gõ gõ tay xuống mặt quầy:

    "Tôi ngồi lại đây với anh".

    "Tới sáng?"

    "Chớ sao. Rồi anh mời tôi đi ăn điểm tâm luôn. Tôi kinh ngạc nhìn Nguyệt. Nàng đã uống sang tới ly rượu thứ ba thứ tư gì đó mà không say chút nào. Nguyệt uống rượu thật giỏi. Như uống nước lã. Càng uống càng tươi thắm. Càng uống càng có duyên.

    "Cô không phải về?"

    Nguyệt nhìn tôi, tủm tỉm:

    "Về đâu?"

    "Về nhà. Nơi chồng con đang chờ đợi".

    "Mấy đứa con tôi hiện đang ở với bà ngoại chúng. Chồng tôi đã ly dị với tôi từ lâu. Tôi ở một mình. Và không bắt buộc đêm nào cũng phải trở về nhà. Anh cũng vậy chứ?"

    Tôi nghĩ đến Marlène. Đi một mình đã là quá đáng. Đi suốt đêm chắc là không được. Marlène sẽ la lối, sẽ gây chuyện. Đành thua:

    "Không".

    "Nghĩa là anh phải về".

    "Vâng. Vì vợ tôi dữ lắm".

  5. #24
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Nguyệt cau mày:

    "Đàn ông phải trị vợ, không thể để cho vợ bắt nạt. Địa vị tôi là vợ, tôi để cho chồng tôi sống hoàn toàn tự do, như một người độc thân".

    "Đàn bà nào cũng nói thế".

    "Đến khi là vợ rồi, thì không chịu như thế nữa. Ý anh muốn nói vậy?"

    "Phải".

    "Tôi khác. Chồng tôi ly dị với tôi. Chính vì tôi đã để cho y được quá tự do".

    Những điều Nguyệt vừa tiết lộ về đời tư của nàng làm cho tôi ngạc nhiên và thích thú. Không ngờ ở Việt Nam bây giờ cũng có loại đàn bà văn minh như thế, phóng khoáng như thế. Đúng là loại đàn bà mà tôi phải quen biết, để làm bạn trong những lúc có chuyện buồn, một đêm có Nguyệt ở bên cạnh sẽ là một đêm ngắn lắm. Đêm ngắn lại bởi ánh mắt Nguyệt tươi sáng, tinh nghịch. Bởi nụ cười lúc nào cũng nở tươi trên cặp môi hồng của Nguyệt như một đài hoa. Bởi lối nói chuyện của Nguyệt, vừa nhẹ nhõm, vừa duyên dáng. Tôi lại mời Nguyệt uống thêm với tôi một ly rượu nữa.

    Lần này, nàng từ chối:

    "Thôi, cám ơn anh".

    Tôi cau mặt:

    "Sao bảo uống đến sáng?"

    "Em thì không sao? Sợ anh say".

    "Đang muốn say. Đang cần say đây. Say cho quên hết những chuyện ưu phiền".

    Nguyệt dịu dàng:

    "Anh đang có nhiều chuyện buồn?"

    Tôi gật:

    "Hàng trăm. Hàng nghìn. Kể ra không hết".

    "Những ai làm cho anh buồn".

    Tôi nhún vai, giơ tay:

    "Đủ hết. Mọi người, nhân loại này. Vợ gây chuyện. Bạn hữu thù nghịch, phản trắc".

    Nguyệt ném cho tôi một cái nhìn tình tứ:

    "Không phải ai cũng phản trắc, anh đừng vơ đũa cả nắm".

    Tôi hỏi:

    "Người nào không phản trắc. Nguyệt nói cho tôi hay".

    Nguyệt chỉ tay vào ngực nàng:

    "Em".

  6. #25
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Tiếng nhạc thật lớn ở sau lưng tôi, rồi nhỏ dần. Mải nói chuyện, tôi không biết là dàn nhạc vừa dạo bài tạm biệt, phòng trà đang sửa soạn đóng cửa, những người khách cuối cùng đã lục tục đứng lên. Tôi hỏi Nguyệt:

    "Đóng cửa rồi sao?"

    "Tới giờ rồi, anh".

    Tôi đập mạnh tay xuống mặt quầy:

    "Cho một ly nữa".

    Nguyệt lắc đầu với người bồi bàn, rồi dịu dàng khuyên tôi:

    "Anh đừng uống nữa".

    Tôi nói lớn:

    "Ai dám bảo tôi như vậy".

    "Em. Nghe em đi. Lần sau anh lại đây em sẽ ngồi với anh đến sáng".

    Tôi chán nản:

    "Lần sau nào? Không có lần sau nào biết".

    Nguyệt đặt bàn tay nàng lên cánh tay tôi:

    "Có. Muốn có thì nhất định có. Em tin chúng mình còn gặp lại nhau nhiều lần".

    "Sáng mai Nguyệt không còn nhớ đến thằng đàn ông say rượu đêm nay là ai nữa".

    Nguyệt dịu dàng:

    "Em nhớ. Chỉ sợ anh quên thôi".

    Nguyệt chờ tôi trả tiền xong rồi đưa tôi ra cửa. Tôi đòi đưa nàng về. Nhưng Nguyệt cười không chịu, nàng nói tôi đã say lắm, tôi cần ngủ để lần sau. Rồi bằng một dáng đi nhanh nhẹn uyển chuyển, Nguyệt bước lên một chiếc taxi đã chờ sẵn. Nguyệt vẫy tay, cười với tôi một lần nữa. Chiếc xe lăn bánh, nhỏ dần về phía cuối phố.

    Tôi lững thững bỏ đi một mình trên hè đường khuya. Hơi lạnh ban đêm phà vào mặt. Chất men trong cơ thể loãng dần. Cơn say không thành. Cái vô ích của những cơn say là thế. Say đến mấy, đến nghiêng trời lệch đất, rồi đến lúc cũng phải tỉnh lại. Rượu chỉ là một lãng quên chốc lát. Không bao giờ được là một vĩnh viễn lãng quên.

    Đêm hôm đó tôi đi bộ thật lâu, trước khi bước lên một chiếc taxi để trở về khách sạn. Hình ảnh những người đàn bà hiện lên. Marlène. Thu Hà. Nguyệt. Giữa những người đàn bà này, đời tôi là một khoảng trống trải lớn lao. Như cái bóng tôi cô độc trên hè đường thấp thoáng bóng lá. Đêm mênh mông chung quanh. Những con đường mở rộng trước tầm mắt, thẳng và sâu hút. Trên cao, lưng chừng những chùm lá lay động dịu dàng trong gió đêm, là những bóng đèn bất động toả xuống mặt đường thứ ánh sáng lạnh tanh và xanh biếc.

  7. #26
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Lần đầu tiên từ ngày trở về Việt Nam mãi tới đêm nay, cái cảm giác hoang mang mới đến với tôi. Đó là cái cảm giác phân vân của một người đứng giữa một ngã ba đường. Không biết đi về đâu. Không biết chọn phương hướng nào. Ngày mai thốt mang một hình ảnh thật mịt mùng. Tưởng như quá khứ và sau lưng đã không nhìn thấy nữa, thì cái phía trước mặt cũng mù sương. Tôi về tới khách sạn khi đồng hồ đã chỉ đúng hai giờ sáng. Đèn trong phòng còn sáng, Marlène chưa ngủ. Ở trong phòng ngủ vọng ra tiếng của Elga. Từ ngày về Việt Nam con nhỏ đau luôn. Thời tiết và khí hậu ở đây chưa thích hợp cho đứa nhỏ ra đời ở xứ lạnh.

    Thấy tôi bước vào Marlène hỏi ngay, bằng một giọng thật gay gắt:

    "Anh đi đâu giờ này mới về?"

    Tôi giơ tay mỏi mệt:

    "Đã nói là đi uống một ly rượu".

    Marlène chống hai tay vào cạnh sườn. Nàng nhìn tôi bằng cái nhìn của một người vợ muốn gây chuyện.

    "Một ly thôi?"

    Tôi ném mình xuống mặt ghế bành. Đầu óc u uất, thân thể rời ra. Hơi rượu đắng chát ở đầu lưỡi, bừng bừng trong cổ họng:

    "Không nhớ. Vài ba ly gì đó".

    Marlène bĩu môi:

    "Vài ba ly thôi à! Trông cái bộ dạng say sưa bê bết của anh tôi thừa biết anh đã nốc hàng chai. Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

    "Biết. Khuya lắm rồi. Sao em chưa đi ngủ?" Marlène la lớn:

    "Chờ anh về đây".

    Tôi dịu dàng:

    "Chờ anh về để làm gì? Con Elga đau hả? Sáng mai anh đưa nó đến bác sĩ".

    Marlène sừng sộ:

    "Anh trả lời tôi đã".

    Tôi gật, chán nản và mỏi mệt đến cùng cực:

    "Hỏi gì thì hỏi ngay đi".

    "Anh vừa đi đâu?"

    "Đến một quán rượu".

    "Quán rượu nào?"

  8. #27
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Câu hỏi ngây ngô khiến tôi bật cười:

    "Quán nào em cũng không biết được. Chính anh cũng không biết, không nhớ. Anh đến một nơi có một quầy rượu, ở đó có một người bán rượu cho anh uống và trả tiền. Thế thôi".

    Marlène bĩu môi:

    "Chứ không phải là anh đến nhà con đó?"

    Tôi giật mình, ngơ ngác:

    "Con đó là con nào?"

    "Cái con đàn bà Việt Nam dám ra đón anh tại phi trường. Anh đã đứng lại, nói chuyện thật lâu với nó. Hẹn hò với nó. Và tối nay đã nói dối tôi, anh đã đến nhà nó. Anh đừng tưởng tôi không biết gì hết".

    Thì ra Marlène lầm tưởng tôi bỏ mẹ con nàng ở khách sạn một mình để đến với Thu Hà. Thật oan cho Thu Hà hết sức. Tôi đã quên bẵng mất Thu Hà. Marlène làm cho tôi nhớ lại người tình cũ. Mỗi lần Marlène ghen là một lần ghen tuông ghê gớm. Tôi đã có kinh nghiệm về chuyện này. Trong đầu óc tôi lại hiện lên cái cảnh tượng đêm đó, ở một sàn nhảy Paris. Tôi chỉ khiêu vũ một cách tự nhiên thân mật với một người bạn gái mà Marlène đã ghen lồng ghen lộn. Tôi dịu dàng:

    "Anh đến một quán rượu. Không đến nhà một con đàn bà nào hết".

    Marlène gầm lên:

    "Nói dối".

    Tôi gục đầu xuống, thần trí chập chờn dưới cơn say nặng trĩu:

    "Đừng gây chuyện".

    Lúc bình thường, tươi tỉnh, Marlène là một trong những người đàn bà khả ái nhất. Nàng có tất cả cái bề ngoài lịch sự óng chuốt của một người đàn bà văn minh. Nhưng lúc tức giận, đặc biệt là tức giận vì ghen tuông, nàng để lộ ra cái khía cạnh thô bạo, tục tằn rất đáng ghét. Trong Marlène có hai con người. Con người thứ hai hiện hình khi cái vỏ che đậy con người thứ nhất tan vỡ. Khi đó Marlène không còn là Marlène tôi đã yêu, đã lấy và muốn chung sống nữa. Tôi bỏ sang buồng ngủ. Căn buồng bừa bãi. Những đồ đạc, quần áo ném ngổn ngang cùng khắp. Marlène chưa chịu cho cuộc đấu khẩu chấm dứt. Nàng hùng hổ chạy sang, khi tôi thả buông thân thể mỏi mệt xuống mặt đệm.

    "Con đàn bà ấy với anh là thế nào?"

    "Một người quen cũ. Năm bảy năm về trước".

    "Nó vẫn theo đuổi anh? Anh vẫn yêu thương nó?"

  9. #28
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    ôi vùi đầu vào gối:

    "Đã bảo là không. Không có chuyện gì hết". Marlène gật gù, đi đi lại lại trước mặt tôi, dáng điệu thật mất dạy:

    "Anh đừng tưởng tôi ghen. Tôi không thèm ghen đâu. Nhưng nói trước cho anh biết là từ nay anh cũng không được ghen tuông lại với tôi".

    Tôi vùng ngồi lên:

    "Thế là thế nào?"

    "Tôi sẽ bắt chước anh, đi với đàn ông cho anh coi".

    Tôi quắc mắt:

    "Anh làm gì mà em bắt chước?"

    "Anh ngoại tình. Tôi cũng ngoại tình. Cho đồng đều cả hai vợ chồng".

    Từ ngày lấy nhau, chưa từng bao giờ Marlène dám ăn nói với tôi hỗn xược như vậy. Chỉ sang Việt Nam mấy tuần, nàng đã đổi khác, một cách thật đáng lo lắng. Con người thứ hai, con người thấp kém, thô tục ở Marlène đã thức dậy. Nhưng sự hỗn xược cũng chỉ được phép tới giới hạn nào. Tôi ra khỏi giường, đến đứng trước mặt Marlène. Tôi dằn mạnh từng tiếng:

    "Em vừa nói gì?"

    Marlène nhún vai:

    "Chuyện ngoại tình. Đàn bà bây giờ ngoại tình là chuyện thường lắm mà?"

    Một cái tát như trời giáng làm cho Marlène ngã bật ngửa về phía sau. Sự kinh ngạc làm cho nàng há hốc mồm, không kêu lên được một tiếng. Đánh xong, tôi cảm thấy hối hận liền tức khắc. Tôi chưa từng có một cử chỉ vũ phu với Marlène như thế bao giờ. Đây là lần đầu. Tôi nhớ ngay được rằng, chịu đi theo tôi sang Việt Nam, Marlène đã phải hy sinh lớn lao. Nàng đã phải vất bỏ lại bên kia biển rộng những gì thương yêu và gắn bó nhất. Marlène nhịn đau, nín thinh. Tôi chạy đến, ôm lấy nàng, xin lỗi. Một lát sau, chúng tôi nằm bên nhau. Marlène nói:

    "Những chuyện không hay sẽ xảy đến cho chúng ta".

    Tôi bàng hoàng:

    "Sao vậy được?"

    "Đáng lẽ không bao giờ em nên thuận theo anh về Việt Nam".

    Tôi hỏi:

    "Hay là chúng mình trở về Âu châu".

    Marlène lắc đầu:

    "Cũng không được nữa. Em chỉ biết là tình của chúng ta đang tan vỡ".

    Marlène ngừng lại một giây. Rồi nói tiếp.

    "Tan vỡ mà chúng ta không làm gì được hết".

  10. #29
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Suốt đêm hôm đó, mặc dầu say rượu và muốn ngủ, tôi cố gắng giải thích cho Marlène là tình yêu chỉ có thể tan vỡ bởi lòng người khi đã hết thương yêu. Chứ nó không thể tan vỡ vì thay đổi một vòm trời, một nếp sống, một không khí.

    "Em hãy nhớ lại thời kỳ chúng mình mới gặp nhau. Chúng mình đã yêu thương, đã thể nguyền với nhau như thế nào?"

    Marlène mơ màng, ánh mắt nàng xanh biếc hơn bao giờ:

    "Đó là những ngày tháng thần tiên, tuyệt vời đã hết".

    "Hãy giữ cho nhau lời thề nguyền đã có".

    Marlène lắc đầu:

    "Chính anh đã làm khác".

    Tôi kinh ngạc:

    "Làm khác thế nào?"

    "Bấy giờ anh đâu có bảo em là một ngày em phải theo anh về Việt Nam".

    "Người đàn ông lang bạt nhất thế giới cũng một ngày phải trở về quê hương, đất nước của mình. Anh cũng vậy. Anh phải trở về với gia đình".

    Marlène nhấn mạnh từng tiếng:

    "Gia đình anh".

    Tôi kêu lên, bực bội:

    "Gia đình anh cũng là gia đình em".

    Marlène xua tay:

    "Em đã muốn như thế. Nhưng bố mẹ, anh em anh đâu có muốn như thế".

    Điều này, tôi phải công nhận là Marlène nói đúng. Tới phi trường Tân Sơn Nhất, về khách sạn Caravelle được hai ngày, tôi đã đưa Marlène về gia đình tôi. Cha mẹ và các em tôi ở một căn nhà kiểu cổ trong vùng Chợ Quán. Lần họ mới được giới thiệu với Marlène ở phi trường tôi chưa thấy gì hết. Nhưng tới lần đưa Marlène và con Elga về gia đình, tôi mới biết cuộc hôn nhân của tôi với một người đàn bà Tây phương đã không được gia đình tôi chấp nhận. Chỉ riêng Giao, con em gái tôi có vẻ quý mến Marlène thành thực. Còn hết thảy đều nhìn ngó Marlène bằng những cái nhìn thật lạnh nhạt, thiếu vắng hết mọi cảm tình. Cuộc tiếp đón hôm đó thật gượng gạo, miễn cưỡng. Quả thật là người đàn bà tây phương tóc vàng, mắt xanh là Marlène không tìm được chỗ đứng trong gia đình chúng tôi. Mẹ tôi giận tôi ra mặt. Người cáo bệnh nằm ở trong nhà. Lúc gần về, nói chuyện riêng với Giao mười lăm phút, tôi mới biết rõ nguyên nhân sự thù ghét rõ rệt mà mẹ tôi đã dành cho Marlène.

    Chả là Người vẫn nuôi hy vọng lấy cho tôi một người vợ khác. Một người đàn bà Việt Nam hoàn toàn. Giao cho biết người đàn bà đó tên là Bích. Giàu có. Tuy hơi nhiều tuổi một chút. Bích có một tiệm vàng ở sau chợ Bến Thành, gia đình Bích giao du thân thiết với gia đình tôi từ rất lâu. Mẹ tôi vẫn đinh ninh là chừng nào tôi từ ngoại quốc trở về, tôi phải lấy vợ và người đó phải là Bích.

    Không ngờ lại là Marlène. Bà ghét Marlène vì lẽ đó.

  11. #30
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Mẹ tôi ghét, cha tôi cũng ghét theo. Sự lạnh nhạt này, Marlène nhận thấy ngay. Tự ái của nàng bị thương tổn nặng nề. Lúc ra về, lời đầu tiên mà Marlène nói ngay với tôi ngoài hè đường là không bao giờ nàng đặt chân trở lại nhà cha mẹ tôi nữa.

    Nàng nói, có việc gì tôi về nhà tôi một mình.

    "Em phải kiên nhẫn một chút".

    Marlène lắc đầu:

    "Tính em nóng, thẳng. Không biết kiên nhẫn đối với những người không tốt với em".

    Tôi nói:

    "Giao rất có cảm tình với mẹ con em".

    "Thì bảo cô ấy lại chơi. Chứ anh không bằng lòng cũng mặc anh, em không gặp lại thầy mẹ anh nữa".

    Lần thứ nhất đưa vợ về gia đình, với tôi, xem ra cũng là lần cuối cùng. Tôi không trách Marlène vào đâu được. Không phải là về Việt Nam, với gia đình nhà chồng, mà ở Thuỵ Điển với chính gia đình nàng cũng vậy, Marlène có một thái độ xa cách rất rõ rệt. Mái gia đình nào với Marlène cũng là tù ngục. Nàng sống tự do, một mình, từ rất sớm. Nàng chỉ biết có nàng, đứa con và tôi. Thế thôi. Trách cứ tôi về chuyện Thu Hà xong, Marlène quay sang chuyện ngôi nhà chưa đòi lại được.

    "Vợ chồng thằng cha ấy không chịu trả?"

    Tôi đáp:

    "Mình cũng nên để cho họ một thời gian".

    "Bao nhiêu lâu?"

    "Hai tuần, một tháng gì đó. Như anh đã nói".

    "Nếu quá hạn đó họ vẫn không chịu đi".

    "Khi đó mình sẽ nhờ pháp luật can thiệp giùm".

    Marlène tỏ ra nghi ngờ:

    "Can thiệp là một chuyện. Điều em muốn anh cho biết là can thiệp có được không?"

    Tôi đáp cho xong:

    "Phải được chứ".

    Marlène hậm hực:

    "Cái gì anh cũng nói được. Từ ngày về đây em chưa thấy anh làm được cái gì hết".

    Nàng lại bắt sang chuyện khác, toàn những chuyện tôi không muốn nghĩ đến làm gì cho mệt óc:

    "Anh nhớ mỗi tháng chúng mình phải trả tiền phòng bao nhiêu không".

    "Nhớ. Nhiều quá".

    "Tiền gần hết rồi đó. Anh biết không?"

    "Biết".

    "Anh chưa tìm được công việc làm?"

Trang 3 / 17 ĐầuĐầu 1234513 ... Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. Thiếu nữ hòa hợp với hoa trong tranh Wendy Ng
    By Lạc Việt in forum Nghệ Thuật Hội Họa
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 11-14-2010, 11:38 PM
  2. Người đàn ông 64 tuổi có 88 người con ..
    By giavui in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 11-12-2010, 04:36 PM
  3. Sườn Non Hầm Xá Bấu (Củ Cải Mặn)
    By ADMIN in forum Video Nấu Ăn
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 11-06-2010, 05:47 PM
  4. Trả Lời: 2
    Bài Viết Cuối: 10-29-2010, 01:31 PM
  5. Nụ cười của thai nhi 17 tuần tuổi
    By giavui in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 10-12-2010, 02:08 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •