Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Bí quyết để sống hạnh phúc là biết chờ đợi hạnh phúc của mình.
H. Riviere
Trang 2 / 2 ĐầuĐầu 12
Results 11 to 13 of 13

Chủ Đề: Tình Hồng Mong Manh

  1. #10
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,772
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Tôi không làm gì em cả . Tôi không thể ngủ trên ghế hoặc dưới đất, bởi muỗi quá nhiều . Em không thấy như thế là bất nhẫn lắm à .

    - Đã thế, sao anh không gọi tôi dậy . Tôi sẽ nhường chỗ cho anh .

    - Ai cũng da thịt như nhau . Thêm nữa, chúng ta đã cưới hỏi, có hôn thú, thành vợ chồng trước pháp luật và gia đình bè bạn, việc sống chung là lẽ thường tình của tạo hóa thôi .

    Cát Tường nghe Thành nhắc, cô biết mình đã lý sự cùn với anh . Nhưng cô vẫn cãi ngang:

    - Tôi chưa quen với sự có mặt của anh, phải cho tôi thời gian chứ .

    Buột miệng Thành gắt:

    - Cô không quen, chắc tôi quen ư ? Hôm nay tôi chịu đựng cô hơi bị nhiều rồi . Bây giờ còn quá sớm để làm kinh động mọi người, ngủ tiếp đi .

    Dứt lời, Thành tiếp tục nằm xuống ngủ . Cát Tường bướng bỉnh ngồi ngoài bàn, cô nhắm mắt, để đừng nhìn thấy Thành .

    Nhà xây tường kín bưng, gắn máy lạnh điều hòa nhiệt độ mà sao muỗi vẫn vo ve bên tai đến bực cả mình .

    Cuối cùng, không chịu nổi, cô đành đến bặm môi trèo lên giường . Nằm trở lại chỗ sát vách tường nhắm mắt, cô đếm thầm trong miệng những con số tự nhiên, cố dỗ giấc ngủ chưa tròn đêm .

    Giọng Lâm Thành chợt vang lên, khi cô vừa mơ màng:

    - Không cần phải thủ thế với tôi . Đã là vợ chồng, tôi đủ quyền "yêu em" đấy . Dù rất thích phụ nữ đẹp, tôi cũng không cần em đâu . Khi đến với nhau toàn ép buộc, như 1 sự cưỡng ép em, tôi không ham chút nào . Tôi cho em tự do, đến khi nào em cảm thấy tôi thật sự cần cho em .

    Ngừng lại đôi phút, anh lại chát giọng:

    - Em có nghe tôi nói không ?

    Cát Tường ngán ngẩm:

    - Tôi chưa ngủ, cũng không điếc .

    - Tự do của em chỉ hạn hẹp trong căn phòng này, khi còn lại tôi và em . Còn trước mặt ba tôi và bạn bè, em phải cố tập nhập vai "vợ hiền, dâu thảo" . Nếu để ba tôi buồn phiền, nghi ngờ, tôi sẽ trị em .

    Cát Tường hậm hực:

    - Vậy cũng nói . Tự do kiểu tù đày tra tấn tinh thần, anh thật đáng sợ .

    - Tôi không cấm em đi học, quan hệ bạn bè như trước giờ, miễn sao đừng để thiên hạ đàm tiếu, nói xấu em là đủ .

    - Tôi tự biết mình là ai, anh lo cho bản thân anh đi . Xin lỗi, tôi mệt mỏi lắm rồi .

    Cát Tường ôm chặt gối vào lòng . Tự dưng cô hết buồn ngủ và cứ nằm trong tư thế ấy, suy nghĩ mãi về số phận của mình .

    o O o

    Sau buổi tối đáng ghi nhớ ấy, sáng hôm sau, ông Đại gợi ý cho 2 vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài .

    Cát Tường rất muốn từ chối . Nhưng cô kịp khôn ngoan không thốt ra lời, trước nét mặt lạnh băng của Thành .

    Lâm Thành cười đáp lời cha:

    - Ba ạ! Con muốn đến công ty thay ba điều hành công việc, con đã nghỉ lâu rồi . Bây giờ cuối năm, con chắc công việc nhiều lắm .

    Ông Đại hiền từ:

    - Công việc làm cả đời con ạ . Còn ngày vui thì chỉ đến 1 lần trọn vẹn 1 tuần, 10 ngày thôi . Con cứ yên tâm dẫn Cát Tường đi chơi, sau đó về giúp ba cũng được .

    Lâm Thành dùng chân đạp nhẹ lên chân Cát Tường, ra hiệu cho cô tham gia ý kiến .

    Anh từ tốn:

    - Ba ơi! Thương trường những ngày cuối năm luôn cam go, con không muốn ba cực thêm nữa . Con đui mù, bỏ mặc công việc lên vai ba quá lâu rồi . Bây giờ thì 1 giờ con cũng quý, con không cho phép mình nghỉ ngơi .

    Ông Đại vỗ vai con trai:

    - Cha con mình sao cũng được . Nhưng con phải nghĩ đến vợ con . Thiên hạ họ sẽ đồn lên, cho là cha con mình keo kiệt, bủn xỉn đến mức không để con đi hưởng tuần trăng mật . Đừng làm ba khó nghĩ, con ạ .

    Cát Tường cúi đầu nhỏ nhẹ:

    - Thưa ba, không đi bây giờ thì chờ dịp khác . Công việc thư thả, tụi con đi cũng được ba ạ . Đời bây giờ mình sống cho mình thôi ba, nghĩ đến thiên hạ làm chi . Hơn nữa, con cũng đang ôn thi để chuẩn bị cho kịp thi học kỳ, rồi công việc trực ở bệnh viện, con không dám nhờ ai, bởi con còn là sinh viên . Ba đừng bận tâm nữa nha .

    - Còn ba mẹ bên nhà ?

    - Con sẽ thưa rõ cho ba mẹ hiểu . Con tin mọi người sẽ thông cảm cho tụi con thôi .

    - Ba rất sợ mọi người cho ba là kẻ hà khắc, keo kiệt với con .

    Cát Tường cong môi:

    - Ba à! Con xin ba đấy, ba đừng nghĩ đến chuyện này nữa . Ba hứa đi ba .

    Ông Đại đành gật đầu:

    - Được rồi . 2 đứa nói vậy, ba không ép nữa . Nhưng nhớ, khi nào con thi xong, nhất định thực hiện 1 chuyến đi du lịch bù lại đó nha .

    Cát Tường nhoẻn cười:

    - Gì chứ, được đi chơi không, không tốn tiền, con chẳng từ chối đâu ba .

    Lâm Thành hỏi Tường:

    - Bây giờ em đến lớp hay sao ?

    Cát Tường gật đầu .

    Ông Đại gật đầu:

    - Ây da! Không được đâu . Muốn gì đi nữa, bây giờ Thành phải đưa Cát Tường về nhà đã .

    Cát Tường ngơ ngác:

    - Ba cho con về nhà con ư ?

    Ông Đại giải thích:

    - Không phải vậy . Phong tục của Việt Nam chúng ta bao đời nay . Con trai cưới vợ xong, ngày hôm sau phải làm lễ lại mặt nhà vợ .

    Lâm Thành thật thà:

    - Con đang định hỏi ý kiến ba về chuyện này . Về nhà Cát Tường, con phải đem gì không hả ba .

    Cát Tường hớt ngang:

    - Về thăm nhà là may mắn cho em rồi, còn quà cáp chi nữa .

    Ông Đại cười giòn:

    - Thông lệ tập quán mà con . Lại mặt nhà vợ, con mua cặp gà, 1 con trống 1 con mái, gà tơ vàng nha con . Lạng trà, cặp rượu nữa là đủ rồi . Mọi thứ ba đã biểu thím Tư bây lo đủ rồi .

    Cát Tường cúi đầu:

    - Con cám ơn ba, ba chu đáo quá .

    - Không nên khách sáo với ba chứ con dâu . Muốn trả ơn ba cũng dễ thôi . Bằng giờ sang năm mới, cho ba 1 cục cháu nội là được .

    Chúa ơi! Đúng là người già, trăm người y hệt nhau, cứ cưới dâu về là đêm trông ngày mong cháu nội . Có biết đâu con cái mình vẫn chăn gối lạnh lùng . Tránh ánh mắt ông Đại đang nhìn cô thật trìu mến, Cát Tường cố đóng tròn vai diễn:

    - Con hứa thi xong sẽ sanh cho ba 1 đứa cháu nội đích tôn .

    - Ba không quan niệm trai gái như người ta đâu . Thời buổi này, con gái hiếu để hơn cả con trai . Chỉ cần gia đình hạnh phúc, vui vẻ thôi con .

    Lâm Thành cầm tay cha:

    - Con hiểu ý ba rồi . Bây giờ con đưa ba về phòng, ba nghỉ thêm ít giờ nữa nha . Cả ngày hôm qua, ba cũng vất vả vì tụi con rồi .

    - Ba thấy vui lắm . Trong đời ba bây giờ hoàn toàn mãn nguyện, bởi ba đã làm trọn lời hứa với mẹ con rồi . Các con cứ đi đi . Cho ba gởi lời cáo lỗi ông bà sui nha .

    15 phút sau, Lâm Thành đã cùng Cát Tường ra xe .

    Nhìn 2 người khoác tay nhau bước lên chiếc Toyota màu đen đời mới, ông Đại nở nụ cười mãn nguyện .

    Về nhà, Cát Tường quên phức Lâm Thành . Bỏ anh ngồi tiếp chuyện ba mẹ, cô phóng lên thang lầu đi nhanh về phòng mình .

    Gặp dì Thủy đang sửa soạn đến nơi tập diễn, Cát Tường trêu dì:

    - Mỗi ngày nhìn di, cháu càng thèm được chiêm ngưỡng dì đấy . Ra đường, dì phải kiếm vệ sĩ cho mình đi, kẻo lại không dứt nổi những cái đuôi bám dai đó dì .

    Lệ Thủy nhún vai:

    - Dì thấy mình già đi thì có . Bằng chứng là cháu đã có chồng, còn dì vẫn sô lô, nghĩa là dì cháu "xí" chứ không đẹp đâu .

    - Cháu nói thiệt chớ bộ .

    Lệ Thủy cười giòn:

    - Tất nhiên đẹp hơn nhiều người, mới được làm người mẫu chớ . Nè, đêm tân hôn có gì lạ không, kể dì nghe coi .

    Cát Tường thản nhiên:

    - Chuyện vợ chồng, ai kể cho được . Muốn biết, dì lấy chồng đi, sẽ được nếm mùi thôi .

    Lệ Thủy phì cười:

    - Khiếp! Chồng của cháu đẹp trai cỡ ấy mà cháu ví như 1 món ăn, nếm mới biết mặn ngọt cay đắng .

    - Dì tài suy đoán tào lao thì có . Ý cháu muốn nói, dì muốn biết sự ly kỳ của đêm tân hôn, dì hãy lấy chồng là biết .

    Lệ Thủy nheo mắt dụ khị:

    - Này Tường! Chắc ... ngỡ ngàng lắm phải không ? Cháu chưa yêu bao giờ, nên tránh sao khỏi sự lo lắng, đúng không ?

    Cát Tường lắc đầu:

    - Cháu không biết gì hết . Đêm qua cháu ngủ say như chết, Thành cũng vậy . Thoạt đầu hơi hạ nhà, lạ giường chút chút, sau mệt quá, cháu ngủ luôn .

    Lệ Thủy trợn mắt:

    - Nghĩa là cháu vẫn còn con gái ?

    Cát Tường nhăn nhó:

    - Mệt dì quá . Không là con gái chẳng lẽ sau đêm ở nhà người ta, cháu hóa thành con trai à ?

    - Ôi trời! Con bé này ngốc kinh khủng! Con gái ở đây là còn trinh, là chưa ngủ với đàn ông ấy .

    Cát Tường suy nghĩ 1 chút:

    - Hồi đêm cháu và Thành ngủ chung giường đấy thôi . Bây giờ cháu vẫn là cháu nè .

    Lệ Thủy cười ngặt nghẽo:

    - Lạy chúa! Sao cháu tôi ngốc vậy chứ . Sắp làm bác sĩ đến nơi rồi còn không phân biệt được thế nào là còn con gái, thế nào là trở thành đàn bà hay sao ấy ?

    Đến lúc này, Cát Tường mới hiểu ra câu hỏi của dì mình . Cô la chói lói:

    - Cái dì này! Nói gì đâu không . Cháu và Thành chưa ... chưa đi xa hơn đâu . Thôi, cháu không nói chuyện với dì nữa đâu . Cháu phải vào phòng của cháu đã .

    Dứt câu, cô đi nhanh về phía phòng của mình . Cát Tường chuồi người xuống nệm, cô đưa mắt nhìn quanh . Tất cả vẫn ở nguyên vị trí của nó, như cô đã sắp đặt bao năm nay . Lọ hoa trên bàn vẫn tươi rói 1 bông hồng nhung tuyệt đẹp . Chắc Bảo Tuấn muốn những gì của chị Ba phải được giữ nguyên như cũ . Chỉ có thằng nhóc là quan tâm nhiều đến Tường .

    Nghỉ ngơi 1 hồi, Cát Tường ngồi bật dậy mở tủ áo . Đã vơi đi phân nửa số đồ cô có, nhưng tủ áo vẫn còn rất nhiều bộ kỷ niệm của cô . Mỉm cười, Tường rút bộ đồ sọc kẻ mặc nhà, đi nhanh vào phòng tắm .

    Ít phút sau, cô đã trẻ trung lí lắc trong bộ đồ rất ư con trai này .

    Nằm trở lại giường, cô quyết định ngủ . Đêm qua, tiếng là ngủ chứ có đã nhắm mắt đâu . Hôm nay ngày nghỉ, phải ngủ bù thôi .

    Quên phức chuyện Thành dưới nhà, Cát Tường bình thản ngủ, như cô chưa hề bị ràng buộc điều gì .

    Bà Bảo Lộc niềm nở:

    - 2 đứa ở lại dùng cơm với ba mẹ rồi hãy về nhà .

    Lâm Thành gật đầu .

    - Dạ, hôm nay con còn nghỉ, sẽ ở lại để Cát Tường vui với gia đình .

    Bà Bảo Lộc dọ hỏi:

    - Con có tính đi đâu chơi chưa ?

    Lâm Thành cười gượng:

    - Chắc tụi con không đi xa, mẹ ạ .

    Bà Lộc ngạc nhiên:

    - Sao lại thế con ? Hay ba con bên nhà không được khỏe ? Mẹ có thể cho Bảo Tuấn sang bển chăm sóc ba con chứ ? Gia đình chúng ta danh giá, chúng con không đi hưởng tuần trăng mật, thiên hạ coi thường mình đó con .

    Lâm Thành từ tốn:

    - Dạ . Hồi sáng ba con định mua vé cho vợ chồng con sang Thụy Sĩ, nhưng tụi con xin ba đừng bày vẽ nữa . Tốn kém không nói, còn công việc của công ty con, mấy tuần nay công việc ngút đầu mẹ ạ . 1 năm con trốn lánh mọi người, trút gánh nặng sự nghiệp lên vai cha già bệnh tật của ba con . Nay con đã hoàn toàn đảm đương được công việc, con muốn thay ba con .

    Bà Bảo Lộc vẻ không vui:

    - Công việc cả đời, chỉ sợ sau này con không có sức lo thôi . Còn đám cưới, tuần trăng mật chỉ 1 lần có trong đời, Cát Tường đã không cân nhắc, so bì khi trao cuộc đời vào con, mẹ nghĩ con đừng để con bé thiệt thòi .

    Lâm Thành đành thú thật:

    - Chuyện này Cát Tường cũng đồng ý, cô ấy đang ôn thi . Từ từ rồi đi sau .

    Bà Bảo Lộc lắc đầu:

    - Thiệt tình, mẹ không thấy ai như tụi con, điều kiện có không chịu đi . Người ta ước ao được đi thì không có tiền . Cứ lần lừa mãi, khi có con rồi thì hết đi đâu đấy .

    - Mẹ yên tâm . Tụi con còn trẻ, chờ Cát Tường thi cử xong, tụi con mới dám có con mẹ ạ .

    - Tụi con bây giờ đúng là sướng, muốn gì được nấy . Ngặt nỗi ba con yếu lắm rồi đó, ổng chỉ có vỏ ngoài che mắt thiên hạ, vì bấy lâu con đau ốm, ổng phải ráng chèo chống . Bây giờ con yên bề gia thất rồi, con nên sớm có cháu, cho ông mừng . Người già, khi bóng xế về chiều, vàng bạc châu báu cũng không bằng cháu con đầy nhà đâu .

    Lâm Thành xúc động:

    - Con cám ơn mẹ . Chuyện này để con bàn lại với Cát Tường .

    Bà Bảo Lộc gắt ngang:

    - Con bé ấy tính khí ngang bướng, chả rõ sao nó lại chịu lấy chồng . Đêm qua, mẹ cứ bồn chồn không yên, chỉ sợ con bé gây nên rắc rối . Thành này! Con phải nhớ đừng quá mềm mỏng với nó nha . "Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở ban sơ mới về". Quyền làm chồng, con phải tận dụng tối đa, nhớ đấy .

    Lâm Thành tủm tỉm cười .

    Thì ra mẹ vợ anh cũng muốn anh trị cô gái cưng của bà vào khuôn khổ . Lạy chúa lòng lành . Nếu mẹ anh mà biết chuyện đêm qua của Cát Tường, không biết bà cười, hay giận cô con gái cứng đầu nữa .

    Chị giúp việc đi lên lễ phép:

    - Thưa bà, cơm đã xong cả rồi . Cháu mời ông bà và cậu xuống dùng cơm .

    Bà Bảo Lộc gật đầu:

    - Chị bày sẵn bàn đi, để tôi lên gọi ba con Tường .

    Bước được 1 bước, bà bỗng nhăn trán:

    - Ô hay! Nãy giờ con nhỏ này đi đâu vậy kìa ?

    Lâm Thành từ tốn:

    - Chắc cô ấy trên phòng đó mẹ, để con lên kêu .

    Bà Lộc nghiêm giọng:

    - Con để nó cho ta . Con xuống phòng ăn trước đi .

    Bảo Tuấn cười cười, thông báo:

    - Chị Ba ngủ say quá trời luôn, con kêu mấy lần không được .

    Bà Lộc kêu lên:

    - Ấy dà! Con bé này, đã bảo rồi, không thể không cho nó bie6't qua bài học phép tắc lễ nghi .

    Lâm Thành vội vã:

    - Con xin mẹ đừng rầy Cát Tường . Tại cả ngày qua cổ mệt mỏi, đêm lạ nhà khó ngủ đó thôi . Mẹ cứ để Tường ngủ .

    Nghe Thành nói thế, bà Lộc mới thôi không gọi Cát Tường .

    Ăn uống xong, Thành xin phép ba mẹ Tường về công ty, chiều ghé đón vợ, vì Cát Tường còn ngủ . Bà Lộc 1 lần nữa đồng ý .

    o O o

    Lâm Thành cho xe chạy đến 1 quán cà phê nằm ở phía ngoại ô thành phố .

    Nhìn bề ngoài, đây đúng là quán cà phê bình dân nhất, nhưng những người đến đây phần đông là những người sang trọng . Chả phải họ thích quán xinh xắn dễ thương, cũng không phải cà phê ngon, cô chủ quán khéo miệng có bộ ngực lẳng lơ đâu . Cái họ cần là ở phía sau, nơi có dãy nhà cao 4 tầng, được phân từng loại phòng, kiểu khách sạn mini và các cô tiếp viên, cô nào cũng xinh như mộng .

    Vừa thấy Lâm Thành, cô chủ quán đã cười tươi rói:

    - Chào "hoàng tử của những trái tim" . Anh đi nước ngoài hay sao, mà gần năm nay em không thấy ?

    Thành khỏa lấp:

    - Tại công việc của anh ở phía Bắc lu bu quá . Thế nào, còn phòng tốt không ?

    Cô chủ cười săn đón:

    - Còn 1 phòng đặc biệt trên lầu 2, để em kêu Ngọc Bích đưa anh lên .

    - Ngọc Bích là ai thế ?

    Mắt cô chủ đong đưa:

    - À! 1 bông hoa đang ăn khách của quán em . Hôm nay anh hên đấy .

    Lâm Thành búng tay:

    - Tôi mướn phòng tiếp bạn, sẽ không để em thiệt đâu . Ngọc Bích tôi cũng muốn đấy . Nhưng hôm nay thì không thể .

    Cô chủ quán vớt vát:

    - Anh tiếp bạn làm ăn à ?

    - Không . 1 cô bạn gái thân . Thảo này! Làm ơn cho xe đến địa chỉ này rước cô ấy giùm tôi, tiền boa đây .

    Đặt vào tay cô chủ quán tờ 100 đô, Thành quay đi .

    - Khi nào cô ấy đến, nhớ dọn cho tôi vài món ăn ngon nhé .

    Lâm Thành hài lòng với căn phòng này . Ngả người xuống ghế, anh bấm máy gọi cho Vân Nhi .

    - Alô! Vân Nhi hả ? Anh đây .

    Tiếng Vân Nhi vang lên:

    - Anh gọi từ đâu thế ? Dẫn vợ đi hưởng tuần trăng mật hả anh ?

    Thành chặn lời:

    - Anh đang ở ... đến với anh ngay nghe .

    Vân Nhi lo lắng:

    - Xa quá, em lại không rành đường .

    - Đừng lo . Em chuẩn bị đi sẽ có xe đến đón em .

    Vân Nhi lại ngập ngừng:

    - Nhưng Cát Tường ... em không muốn nó ghét em .

    Lâm Thành khô khốc:

    - Bây giờ anh đang rất cần em, đến hay không, trả lời anh ngay, đừng vì ai và sợ ai hết . Thế nào ?

    - Em đến .

    - Vậy em sửa soạn ngay, họ đến bây giờ đó .

    Thành cúp máy, chậm rãi rít từng hơi thuốc . Anh biết rõ mình đang làm 1 việc chẳng ra gì .

    Tâm trạng buồn bã không tên, cứ níu kéo xô đẩy anh .

    Tiếng gõ cửa chậm chạp vang lên . Dụi tắt điếu thuốc, anh đứng lên mở cửa . Vân Nhi mặc chiếc đầm xẻ lửng quá đầu gối, khoe cặp đùi thon đẹp nuột nà, khiến gã đàn ông nào cũng muốn vuốt ve .

    Cô cười bằng cả mắt môi:

    - Anh!

    - Vào đi em!

    Miệng nói, Thành kéo cô vào lòng mình . Cánh cửa khép lại sau lưng anh đã bế thốc cô lên tay, thì thầm .

    - Anh nhớ em quá .

    Nụ hôn anh quấn quýt bờ môi cô tuyệt diệu, ngọt ngào . Nhi quên luôn cảm giác bứt rứt khi đến đây .

    Mới 3 ngày không gặp anh, cô nhớ anh quay quắt . Đã cố gắng dặn lòng quên anh đi, nhưng cô không làm sao quên được những yêu thương cuồng nghiệt . Cả khi cô trao đời con gái trinh nguyên cho anh, cô vẫn khắc trong tim . Anh như hòa tan vào từng mạch máu của cô, nóng bỏng .

    - Anh có vẻ buồn, phờ phạc đấy .

    Rời môi anh, cô nhẹ giọng như ru . Thành vẫn ôm cô trong vòng tay, im lặng . Vân Nhi ngước lên:

    - Sao vậy anh . Em không nghĩ anh gọi em sớm thế . Mới đêm qua là đêm hợp hôn của anh . Cát Tường thế nào ?

    Giọng anh không âm sắc:

    - Đừng nhắc đến cô ta ở đây . Với anh, lúc này chỉ có em và duy nhất là em thôi .

    - Nhưng em là bạn nó . Đã hứa ...

    Lâm Thành nhíu mày:

    - Cô ấy gặp em à ? Khi nào ?

    Vân Nhi lắc đầu:

    - Không gặp bao giờ riêng cả . Tường vẫn như không hề biết gì . Nên em thấy em thật có lỗi với bạn . Không có nó, em không biết anh, nhỏ em em không có cơ may chữa bệnh .

    - Chuyện chúng ta, chỉ chúng ta biết . Từ đây, căn phòng này sẽ là nơi chúng ta gặp nhau . Em đồng ý không ?

    Thở dài, Vân Nhi thú nhận:

    - Mặc cảm tội lỗi khiến em day dứt . Nhưng em yêu anh, đơn giản vì anh đã cho em tất cả . Bây giờ anh cưới vợ, vợ anh không ai ngoài nhỏ bạn thân của em . Như thế, khác nào em phản bạn . Em khổ quá .

    Thành cúi xuống:

    - Đừng tự đày đọa mình bằng những mặc cảm . Không cưới được em, anh cũng khổ sở nhiều . Nhưng anh không có quyền cãi lại lời cha anh . Hơn nữa, chính em đã hứa sẽ mãi mãi là người tình của anh .

    - Rồi Tường sẽ biết . Tính nó tốt, thẳng thắn, sống vì bạn bè người thân hết lòng, nó sẽ không tha thứ cho em .

    - Nếu sợ cô ấy, thì em về đi .

    Vân Nhi run lên:

    - Không . Em muốn được anh yêu suốt cuộc đời này, dù khổ .

    Lâm Thành nghe cô nói, anh thấy mình quả là tham lam . Đã thề, sẽ không chàng ràng đến ai khác, ngoài vợ mình .

    Vậy mà, chính anh chứ không ai, những ngày trên đất Pháp, đã quyến rũ Vân Nhi, đã hứa sẽ bảo bọc cô .

    Trong lúc ấy, tại nhà, Cát Tường ngủ no mắt sau giấc ngủ thật dài .

    Cô lười biếng nhìn lên đồng hồ .

    "Chúa ơi! 4 giờ chiều rồi ư ?"

    Cát Tường bật dậy, cô luyến tiếc xếp lại mền gối . Nhìn thật kỹ căn phòng như chẳng muốn xa nó nữa, Cát Tường đành đi xuống nhà .

    - Ủa, chị Ba! Chị chưa về hả ?

    Gặp Bảo Tuấn đang lau chùi mặt đàn piano . Cậu như ngạc nhiên khi thấy chị còn ở nhà .

    Cát Tường nhìn em trai:

    - Ba mẹ đâu cả rồi Tuấn ?

    - Ra cửa hàng chị ạ .

    Thấy Cát Tường vẫn ngáp dài, Bảo Tuấn cười cười, lém lỉnh:

    - Khiếp! Chị ngủ suốt từ sáng đến giờ vẫn chưa đã mắt à . Chắc tại đêm qua anh chị vui vẻ, thức cả đêm để tìm hiểu về nhau hả ?

    Cát Tường lườm em:

    - Thằng quỉ! Bữa nay miệng mồm lém lỉnh ghê nhỉ . Được rồi, ngày nào em thêm địa vị bên nhà họ Lâm, em sẽ biết tay chị .

    - Lạy chúa! Mẫn Khanh đã khiến em muốn điên đầu . Thêm chị nữa, chắc em hết dám về đó quá .

    - Hứ! Mẫn Khanh nó cũng khéo léo và đảm đang . Con gái nhà tỉ phú mà không đua đòi, đỏng đảnh, lại công dung ngôn hạnh, em còn đòi hỏi gì nữa .

    Chợt nhăn mặt, Cát Tường xít miệng chưa kịp kêu, Bảo Tuấn đã cau mày:

    - Chị Ba! Chị sao vậy ?

    Cát Tường buông thõng:

    - Có gì đâu . Tại chị đói bụng quá . Còn gì ăn không Tuấn ?

    Bảo Tuấn cười toe:

    - Chị làm em sợ, tưởng chị lại đau bụng như lần trước, ngán thí mồ . Hồi trưa, mẹ kêu chị ăn cơm . Nhưng thấy chị ngủ ngon quá, không ai nỡ kêu . Vẫn còn đầy nhóc thức ăn dưới tủ ấy, chắc hơi nguội 1 chút . Có cần em hậm lại không ?

    Cát Tường lắc đầu:

    - Chị tự lo cho mình được mà . Thế trưa nay anh Thành có ăn cơm ở nhà mình không ?

    - Có đấy . Bây giờ anh ấy nói đến công ty, sẽ quay lại đón chị và bữa cơm tối .

    - Vậy à!

    Cát Tường xuống bếp . Đúng như lời Tuấn nói, đồ ăn còn dư quá trời . Chẳng cần hâm nóng, Cát Tường thản nhiên ngồi ăn . Cô thấy như hôm nay cô ăn quá nhiều thì phải .

    Bảo Tuấn xuống gặp chị:

    - Chị Ba trông nhà giùm em nha . Em sang nhà thằng Hưng mượn mấy cuốn băng tiếng Anh .

    - Ừ . Nhưng phải nhanh đó, kẻo chiều chưa về, mất công bác Đại trông . Ngày mai chị cho mấy cuốn băng mới .

    Bảo Tuấn bật cười:

    - Cám ơn chị nha . Em nhớ mấy hôm còn ở nhà, em năn nỉ gãy lưỡi chị cũng không cho em mượn . Sao bây giờ chị tốt quá vậy ? Còn nữa, ai lại gọi cha chồng bằng bác . Mẹ nghe được lại tha hồ nghe ca cổ .

    Cát Tường hét nhỏ:

    - Con trai chi nhiều chuyện . Coi chừng nói nhiều quá, chị Ba đổi ý đấy .

    Bảo Tuấn cười vang, chạy ra sân, phút chốc đã nghe tiếng xe máy nổ giòn giã . Cái thằng, con trai gì mồm miệng cứ tía lia, chẳng bù cho ông anh chút nào . Ăn xong, Cát Tường trở lên phòng khách, cô ngồi vào ghế đàn piano và dạo bản nhạc cô ưa thích .

    - Tuyệt vời! Không ngờ tận đến hôm nay chị mới được thưởng thức tài của em .

    Giọng nói trong vắt, hơi điệu 1 chút khiến Cát Tường biết ngay ai đang đứng phía sau mình . Đậy nắp đàn cẩn thận, cô quay lại mỉm cười .

    - Chào chị . Chị đến 1 mình, sao không gọi cửa chị Oanh ?

    Câu hỏi của Cát Tường chẳng chút thiện cảm .

    Hồng Oanh giả lả:

    - Có đến bất ngờ mới được nghe em đàn chứ . Vẫn nghe anh Trung kể, nhưng chị không tin em đàn siêu vậy đâu .

    Cát Tường thản nhiên:

    - Cám ơn chị đã khen . Em thấy mình cũng đánh tạp nham lắm, chơi cho biết thôi .

    Nịnh "bà cô" tương lai, Hồng Oanh cười:

    - Chị khen thiệt tình mà . Em nhiều tài ghê . Hèn chi anh chàng Thành cứ nhất định chọn em làm vợ .

    Đẩy ly nước về phía Hồng Oanh, Cát Tường lấp lửng:

    - Chị uống nước đi . Chị cũng biết anh Thành hả ?

    Hồng Oanh gật đầu:

    - Ngày trước, khi chưa quen anh Hai em, chị và Thùy Liên chơi thân lắm . Chị quen anh Thành trong dịp sinh nhật ba chị . Hôm ấy, Thành đưa ba ảnh đến dự sinh nhật . Chị kết Thành từ đó . Vốn kiêu hãnh, chị khoe và ca ngợi Thành với Thùy Liên khiến Thùy Liên choáng ngợp trước vẻ hào hoa của Thành . Rồi không rõ từ đâu, họ đã đến với nhau, gạt chị ra ngoài tình yêu và tình bạn .

    Cát Tường tò mò:

    - Đẹp như chị mà không giữ được Thành ư ? Chắc bà Liên đẹp lắm, chị hả .

    - Người ta nói chị và Liên đẹp ngang nhau, nhưng chị rực rỡ, sắc sảo, còn Thùy Liên lại thùy mị, dịu dàng . Mà đàn ông họ kỳ lắm, lúc mới yêu, họ thích phụ nữ bạo dạn chịu chơi . Nhưng thời gian sau, họ lại khoái tuýp phụ nữ hiền .

    - Em nghe nói, chị Liên đã lấy chồng Việt kiều giàu lắm hả chị .

    - Ừ . Sau khi thành bị tai nạn, Thùy Liên vẫn yêu anh ấy, nhưng mẹ Liên thì phản đối quyết liệt . Bà nói không muốn con gái sống suốt đời bên người mù, thà nghèo nhưng đủ đầy tay chân, mắt mũi . Sau chuyến ra Nha Trang về, mẹ Thùy Liên đã ép nó lấy chồng . 1 ông hcồng gốc Singapo, giàu kinh khủng với vô số những tài khoản nằm rải rác ở các nhà băng ngoại quốc, chỉ tội già .

    Cát Tường nhếch môi:

    - Mô- đen bây giờ, 50 tuổi vẫn được phép cưới gái tân mà .

    Hồng Oanh cười ngất:

    - Nhưng đàng này, ông chồng già của Thùy Liên đã quá đát . 70 tuổi, đáng tuổi ông ngoại nó, thế mà cứ trơn tuột gọi anh tỉnh bơ .

    Cát Tường trợn mắt:

    - Khiếp hồn! Già thế ư ? Sống mấy năm hơi nữa mà lấy vợ hả trời .

    - Bởi vậy mới nói . Ổng chết nay mai đó, nhưng không con, chỉ có cháu . Suốt đời ghét đàn bà, cuối đời lại ham muốn chút xác thân, thiệt tầm thường . Mẹ Thùy Liên là người lõi đời . Ngày trước, đi đâu bà ấy cũng khen Thành . Sài Gòn này dễ có được mấy người giàu như ông Đại .

    Cát Tường trầm ngâm:

    - Không ngờ con người luôn là biển tham không đáy chị nhỉ .

    Hồng Oanh triết lý:

    - Sống thực dụng, nhẫn tâm kiểu mẹ con Thùy Liên không nhiều đâu, nhưng nó làm mình sợ thôi . Chị nói để em biết mà đề phòng, Thùy Liên vẫn còn yêu Thành nhiều lắm . Chị không hiểu, tin Thành khỏi bệnh có khiến nó quay về không ? Bây giờ nó đã quá giàu, nhưng tình thì không bao giờ nó có được như thuở nào .

    Cát Tường thản nhiên:

    - Em không thích níu kéo những gì không thuộc về mình .

    - Nhưng bây giờ em là vợ Thành . Dù không yêu nhau, em vẫn phải giữ hạnh phúc của mình . Rồi thời gian sẽ giúp em hiểu Thành .

    - Cám ơn chị đã cho mình lời khuyên .

    Hồng Oanh chợt ngẩn ngơ:

    - Nãy giờ mãi nói chuyện, chị quên hỏi: Em về đây 1 mình hả ? Bao giờ 2 người đi du lịch .

    Cát Tường cười cười:

    - Em cũng không biết nữa . Khi nào thích, em sẽ đi .

    Hồng Oanh cau mày:

    - Em nói gì thế ? Thành không muốn cùng em đi hưởng tuần trăng mật à ? Anh ta tầm thường vậy ư ? 1 đám cưới rình rang, lớn không thua gì bậc công chúa vương tần ngày trước . Tại sao anh ta lại bỏ bê em ?

    Cát Tường bình thản:

    - Em nghĩ, đi cũng tốt, mà không đi thì em ở nhà học . Nghỉ lâu, theo chép bài cũng đủ chết .

    Hồng Oanh chát chúa:

    - Em không nên cam phận như thế, phần thiệt sẽ về em, hiểu chưa . Trước đây, em sao cũng được . Bây giờ, em còn phải vì danh dự gia đình nữa . Không có tuần trăng mật sau đám cưới, chỉ có ở những người lao động . Học hoài rồi cũng đến lúc em cất bằng vào 1 ngăn tủ . Con dâu nhà đại phú gia, đâu thể mở phòng mạch nữa . Chị tin rằng Thành không cho em làm theo ý mình mãi đâu .

    Cát Tường ngơ ngẩn:

    - Thôi mà . Sao ai cũng quan trọng việc này thế, em chẳng thích chút nào .

    - Cháu gái của dì ơi, bớt ngây thơ trong trắng lại đi . Bây giờ cháu không chỉ đơn thuần là cháu nữa .

    Lệ Thủy bước ra, tươi cười vỗ vai Cát Tường:

    - Không chấp nhận thì thôi . Đã chấp nhận, cháu phải biết đúng giá trị bỏ ra chứ .

    Cát Tường ngẩn ngơ trước những lời nói của dì Thủy và Hồng Oanh .

    Dù không mấy ưa kiểu sống chụp giựt, thay đổi của họ, Cát Tường vẫn hiểu dì út và Hồng Oanh chắc chắn nói không sai . Họ sành sỏi hơn cô trong chuyện này .

    Chúa ơi! Khổ nổi, chẳng 1 ai biết rằng Cát Tường vẫn muôn thuở là Cát Tường không yêu mà lấy chồng . Thêm chuyện lạ lấy chồng rồi cũng chẳng hóa thành người đàn bà như ai đó, ngàn đời đã vậy .

    Không yêu, không sống chung, thì trời ạ, đi hưởng tuần trăng mật làm sao đây ? Chả lẽ lên đó, giường ai nấy ngủ, mạnh ai nấy đi à ?

    Đóng kịch như thế đến bao giờ đây, Lâm Thành! Tại sao tôi ghét anh lại chấp nhận lấy anh ?

    o O o

    Tối đó, chờ hoài không thấy Thành đến rước, Cát Tường quyết định về bên nhà chồng mình .

    Cô chịu thiệt thòi 1 mình thôi, chẳng thể để ba mẹ phải âu lo, phiền muộn con gái không hạnh phúc .

    Mở cổng cho cô là ông già chăm sóc vườn cây: già Hoạch .

    Ông Hoạch ngạc nhiên:

    - Ủa, cô Hai! Cô về 1 mình sao ? Còn cậu chủ đâu ?

    Cát Tường nhíu mày:

    - Anh Thành chưa về hả bác ? Hết giờ làm việc rồi mà .

    Ông Hoạch tò mò:

    - Cho tôi xin lỗi . Cô nói cậu chủ đến công ty à ? Lúc nào ?

    Cát Tường chưa kịp trả lời thì từ trong hàng ba, ông Đại đứng hỏi cô, vẻ bồn chồn lo lắng:

    - Con về hồi nào vậy Tường ? Còn chồng con ?

    Ông Hoạch nói nhỏ:

    - Tội nghiệp ông chủ, cứ ngóng con chiều giờ . Cô vào lựa lời nói cho ông chủ khỏi buồn .

    Cát Tường cúi đầu trước ánh mắt dò xét của ông Đại:

    - Thưa ba, con vừa về tới . - Cô khỏa lấp nhanh - Ba vô nhà đi . Ngoài này buổi chiều gió độc, không tốt cho sức khỏe của ba đâu .

    Ông Đại ngồi xuống ghế salon, nhẹ giọng:

    - Ba mẹ con vui vé chứ Tường ?

    - Dạ thưa ba, gia đình con gởi lời cám ơn ba .

    - Gì mà cám ơn . Thế anh chị sui có hỏi chuyện 2 đứa con dự định du lịch không ?

    Cát Tường than thầm: "Sao khổ vậy nè, mọi lúc mọi nơi đều bị tra hỏi vụ này . Chán ghê!"

    Cô giữ vẻ tươi tỉnh, cô nói:

    - Dạ có, ba ạ . Nhưng tụi con đã giải thích cho ba mẹ con hiểu . Ba mẹ con thông cảm rồi ba .

    Ông Đại gật đầu:

    - Vậy thì ba yên tâm . Chớ việc 2 đứa ở nhà sau đám cưới, không hẳn dễ chịu với dư luận đâu . Giàu có, đôi khi cũng khiến người ta thấy mình bị tù túng đấy con .

  2. #11
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,772
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Cát Tường lảng chuyện:

    - Thưa ba, con xin phép lên phòng tắm rửa, rồi xuống dọn cơm ba ăn nha .

    Ông Đại từ tốn:

    - Cát Tường! Khoan đi đã . Con về bằng gì ?

    Cát Tường cười:

    - Dạ thưa, taxi ạ .

    - Vậy còn chồng con, nó đâu ?

    Trả lời sao cho yên thắm đây . Nói dối với người lớn là điều cô ghét nhất . Khổ nỗi, nói thật chuyện Lâm Thành đi đâu đó, hứa đón cô rồi không thấy, cô sẽ bị anh cho là lẻo mép .

    - Con không biết hay sao ?

    Cát Tường cắn môi:

    - Về nhà, con mừng quá, để anh Thành ngồi nói chuyện cùng ba mẹ con . Con lên phòng mình, rồi ngủ quên đến tận chiều . Khi con dậy thì nghe cậu Út nói: "Anh Thành tới công ty", nên con tự về ba ạ .

    Ông Đại nhíu mày:

    - Nó đến công ty ư ? Sao chiều nay ba ở đấy mà không thấy nó ?

    Mặt ông trầm ngâm hẳn . Cát Tường xin phép trở về phòng .

    Ngồi bệt giữa nền gạch bông bóng láng, cô bó gối suy nghĩ .

    Không đến công ty, vậy anh ta đi đâu suốt buổi chiều, bây giờ cũng chưa về ? Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, cô không buồn nhấc máy . Nghĩ đến giọng nói ngọt như mật của anh xin lỗi về chuyện không đón cô, bởi lý do gì đó, khiến cô bực bội .

    Tưởng cô ngủ, thím giúp việc lật đật xô cửa phòng:

    - Cô Hai ơi! Có điện thoại nè cô .

    Lười biếng cô đưa máy lên tai và nhão giọng:

    - Alô . Cát Tường nghe đây .

    Phía đầu máy không phải tiếng Thành, mà là tiếng Trang Hân .

    - Cát Tường! Nhỏ ra ngoài bây giờ, được không ?

    - Chi vậy ?

    - Có chuyện cần lắm, ta nói nhỏ không tin đâu . Ta không muốn mang tiếng là đứa lẻo mép . Ra nhé .

    Cát Tường bặm môi:

    - Ta nghĩ mình mới về đây được 2 ngày, mà Thành lại không có nhà, ta không dám xin phép đâu .

    - Chính vì sự vắng mặt của Thành, ta mới cần bà đến nhà ta gấp .

    Vừa lúc ông Đại đứng ngoài hỏi Tường:

    - Thằng Thành gọi điện cho con hả ?

    Cát Tường nói nhanh vào máy:

    - Chờ chút nghe Hân .

    Cô nhìn ông Đại, khẽ lắc đầu:

    - Thưa ba, không phải anh Thành . Bạn con, Trang Hân gọi tới ba ạ .

    - Chuyện gì vậy con ?

    Ngập ngừng cô nói:

    - Dạ, Hân bảo con xin phép ba ra ngoài, có chuyện cần sự có mặt của con .

    Ông Đại bặm môi, rồi gằn mạnh:

    - Ba nghĩ chắc có chuyện liên quan tới con hoặc Thành . Con đi thử xem .

    - Dạ .

    Cát Tường gọi Hân:

    - Đợi ta ở nhà nhỏ nha .

    - Không . Ta cho xe đến đón "bà" . Chờ nha .

    Cát Tường không kịp tắm rửa thay đồ, cô vuốt sơ lại mái tóc rối, rồi đi ra cửa . Gặp Mẫn Khanh nơi hành lang, con bé chặn Tường bằng câu nói:

    - Chị Hai! Đi đâu giờ này nữa .

    Cát Tường mỉm cười:

    - Chị Hân gọi chị, ba đã cho phép chị ra ngoài . Tiện gặp em, chị nhờ em nói lại giùm anh Thành nha .

    Mẫn Khanh bình thản:

    - Em biết chị Hân kêu chị vì chuyện gì rồi . Nói thiệt nha, việc này em cũng đang tức điên lên, muốn gặp chị để kể đấy . Chị không cần đi nữa .

    Cát Tường hoang mang:

    - Quan trọng vậy sao ? Là việc gì, làm ơn kể mau chị nghe đi . Chả lẽ thiên hạ muốn chia rẽ chị em mình hả Khanh ?

    Mẫn Khanh ngớ ra:

    - Chị nói gì ? Ôi! Chị thật thà ghê nơi . Chị nghĩ em tức chị chuyện chị nói không tốt về em à ? Lạy chúa! Chúng ta đâu có mâu thuẫn gì, chị Hai .

    Kéo tuột Cát Tường vào phòng, Mẫn Khanh chưa kịp nói gì, thì phía ngoài cổng có tiếng còi xe nhấn inh ỏi .

    Mẫn Khanh nhìn Tường:

    - Phải chị Hân không ?

    Cát Tường lơ đãng:

    - Chắc vậy .

    - Để em kêu chị ấy vô . Em đoan chắc chị Hân và em đang biết chung 1 chuyện .

    Dứt lời, Mẫn Khanh ra ban- công, cô gọi to:

    - Chị Hân ơi! Vô nhà đã .

    Cát Tường càng lúc càng rối lắm, cô chẳng đoán nổi chuyện gì nữa .

    Trang Hân vừa vo6 phòng đã cằn nhằn:

    - Sao còn ngồi ủ rủ, không đến ngay, họ rã cuộc vui thì còn đâu nhân chứng ?

    Cát Tường nhướng mắt:

    - Thật ra, mày đang nói chuyện gì vậy Hân ?

    - Nhìn mày, tao bất mãn quá . Vừa đám cưới, đã gặp phải thằng chồng sở khanh .

    Cát Tường hốt hoảng:

    - Kìa Hân! Nói năng phải thận trọng . Mẫn Khanh! Em đừng để ý, tính Trang Hân luôn tuệch toạc .

    Mẫn Khanh nhếch môi:

    - Chị ấy nói đúng . Anh Hai em là gã đàn ông chẳng ra gì .

    Cát Tường ôm đầu:

    - Tự nhiên nói xấu người vắng mặt, chị không muốn vậy đâu .

    Trang Hân cáu kỉnh:

    - Mày lúc nào cũng nghĩ tốt cho người khác . Trong lúc mày đang bị chính con bạn thân mày, xúi ông chồng trẻ đa tình cắm chiếc sừng tổ chảng lên đầu . Mày ngốc vừa thôi .

    Mẫn Khanh thở dài:

    - Chị Tường trong sáng quá . Chị ấy không biết chị nói gì đâu . Thế này, chị Hai . Em vừa nhìn thấy anh Hai em ở trong 1 khách sạn mi ni .

    Cát Tường cười:

    - Tưởng gì, việc quan hệ làm ăn Thành phải đến những nơi đó chỉ vì công việc, chị không buồn đâu .

    Trang Hân trợn mắt:

    - Ôi trời! Tao không ngờ, mày ngần này tuổi vẫn ngố trước cuộc đời . Bình tĩnh nghe tao nói đây . Hồi chiều, tao đi thu tiền hụi cho mẹ tao ở quán cà phê nhạc "Vườn tím", tao thấy Thành ở đó, không với ai hết ngoài Vân Nhi . Trông họ tình tứ lắm, y như vợ chồng . Tao nóng mặt, lúc đó đã định ào ra chửi vào mặt Thành . Nhưng muốn mày chứng kiến tận mắt ...

    Cát Tường nghe giọng mình chát đắng:

    - Thật sao ?

    Mẫn Khanh gật đầu:

    - Chị tin bạn quá . Chính em cũng nhìn thấy, nhưng không thể làm ồn, chỉ cảnh cáo anh Hai bằng cú điện thoại lấp lửng . Em không ngờ chị Nhi tệ vậy . Hèn chi, cả ngày qua bà ấy tránh mặt, thì ra đã được anh Hai thu xếp .

    Cát Tường nhếch môi:

    - Chuyện chỉ vậy, hơi đâu mà tức . Chị không mang lại tình yêu cho ảnh, thì đương nhiên anh ấy phải tìm cho mình 1 mối tình . Vân Nhi cũng tốt . Thành với nó, không hơn chung chạ với loại gái đứng đường, gái điếm sao .

    Trang Hân hét lên:

    - Mày điên hay sao . Chẳng đứa đàn bà nào chịu cảnh chồng chung vợ chạ . Bây giờ mày và Thành chưa yêu được nhau, càng phải có cơ hội chăm sóc lo toan cho nhau, để tìm sự đồng cảm . Tao không thể chịu được cảnh xốn mắt ấy .

    Cát Tường xua tay:

    - Chuyện gì cũng không thể miễn cưỡng . Thôi, bỏ đi . Mày đã đến đây thì ở chơi với tao nha .

    Mẫn Khanh chợt nhớ:

    - Chị Hai! Ba chờ cơm nãy giờ, chị em mình xuống ăn cơm cho ba vui . Ba hay cả nghĩ lắm .

    Trang Hân tự nhiên:

    - Ta cũng chưa kịp ăn tối . Mẫn Khanh mời chị không ?

    Mẫn Khanh tươi cười:

    - Nhà em luôn hiếu khách .

    - Có hiếu khách với Tuấn không hả ?

    Mẫn Khanh đỏ mặt:

    - Ơ, chị này ghê quá! Chuyện gì cũng biết .

    Cát Tường gượng cười:

    - Ở lớp, chị Trang Hân được thêm biệt danh "tia chớp sáng". Chuyện cổ kim đông tây, chuyện Hà Nội, Huế, Sài Gòn, 1 ngày Hân có thể thông tin đủ chục loại .

    - Coi chừng tao nghe Tường . Được . Ỷ đông ăn hiếp kẻ thế cô, tao chưa biết thua ai đâu .

    Cát Tường rùn vai:

    - Biết rồi, đừng nói nữa . Mau xuống nhà dùng cơm với gia đình tao đi .

    Trang Hân vui vẻ:

    - Được mời ăn, nhất là ăn ở nhà nhỏ "sành ăn" này, tao không từ chối đâu .

    Cả 3 cùng cười vui vẻ .

    Hình như chuyện Lâm Thành chẳng xi- nhê gì trong trái tim Cát Tường .

    o O o

    Triệu Sơn lơ đãng nhìn mọi người đang lả lướt trên sàn nhảy . Anh chậm rãi thả từng hơi thuốc lãng đãng bay, khuôn mặt đẹp trai của anh trầm ngâm, lặng lẽ .

    Lệ Thủy lay tay anh, nũng nịu:

    - Anh! Nhảy với em bản này nha .

    Triệu Sơn từ tốn:

    - Hôm nay anh hơi mệt . Em có thể mời 1 bạn khác, hoặc ngồi uống cà phê với anh .

    Lệ Thủy cong môi:

    - Anh này! Coi em là gì đây, mà nói em tìm bạn nhảy ở vũ trường . Biết thế, hồi nãy em đi nghe ca nhạc, có lẽ tốt hơn .

    Triệu Sơn chỉ cười nhẹ . Anh biết Lệ Thủy đẹp, rất đẹp nữa là khác . Cô cũng không phải loại phụ nữ biết mình đẹp rồi buông thả . Lệ Thủy và anh đã từng là "bồ" nhau cách nay 8 năm .

    Những tưởng với nghề người mẫu lắm kẻ đón đưa, cô đã yên bề gia thất . Vậy mà cô vẫn chờ anh .

    Triệu Sơn nao nao . Anh thấy mình đối xử kônhg tốt với Lệ Thủy . Và hình như anh chỉ tìm đến cô, những khi tâm trạng hụt hẫng, Lệ Thủy luôn chịu thiệt thòi .

    Thêm 1 bất ngờ đến tê tái cho anh . Cát Tường, người con gái chợt đến trong 1 khoảnh khắc ngắn, đủ sức làm trái tim anh bối rối, nhói đau lại là cháu ruột của Thủy .

    Bây giờ Tường đã có nơi để về . Anh còn luyến tiếc gì mà không san sẻ trái tim anh cho Lệ Thủy ?

    Lệ Thủy chợt thì thầm, giọng cô như nghẹt hơi:

    - Anh Sơn! Phải Lâm Thành kia không ? Có Thành, tức là có Cát Tường, họ là vợ chồng mới cưới mà .

    Dù đau đớn con tim với sự đoán mò ấy, Triệu Sơn vẫn phóng ánh mắt về phía chiếc bàn cuối phòng .

    Anh kêu lên thảng thốt:

    - Đúng hắn rồi ? Nhưng sao không là vợ ? Cô gái là ai ?

    Lệ Thủy chát chúa:

    - Anh không biết nó đâu . Bạn thân Cát Tường đó . Vì thương bạn có hoàn cảnh, Tường đã giúp Vân Nhi việc làm . Nó đâu nghĩ 1 ngày bạn nó sẽ cướp đi hạnh phúc của nó .

    Triệu Sơn bực bội:

    - Vừa cưới vợ, chưa kịp trả xong đồ cưới đã đi chơi với nhân tình . Anh đã biết Lâm Thành muôn đời không thay đổi, đàn bà như hơi thở của nó mất rồi .

    Lệ Thủy nhăn mặt:

    - Anh có lối ví von ghê quá . Em phải dằn mặt Thành .

    Lệ Thủy đứng lên, vì bất ngờ nên Sơn không kịp giữ cô .

    Xăm xăm đi tới trước mặt 2 người, khi cả 2 đang đắm đuối hôn nhau quên trời đất, Lệ Thủy khoa tay, chát giọng:

    - Ngọt ngào quá nhỉ ?

    Lâm Thành vội rời môi Vân Nhi . Vân Nhi cuống quýt giấu mặt vào 2 bàn tay, người cô run lên .

    Lâm Thành gượng gạo:

    - Dì Út! Dì cũng đến đây à ?

    - Nơi nào anh tới được thì tôi cũng tới được . Có vậy, mới biết anh đang cắm sừng cháu tôi chứ .

    Lâm Thành hạ giọng:

    - Dì Út! Chuyện này xin dì đừng nói lại Cát Tường . Tôi sẽ có quà cho dì xứng đáng .

    Lệ Thủy hất mặt:

    - Bao nhiêu để mua sự im lặng ?

    Lâm Thành móc bóp, không cần đếm, anh ấn vào tay Thủy 1 xấp tiền đô- la loại 50 .

    - Bây nhiêu đủ cho em mua 1 vi la ngoại ô đấy . Thế nhé .

    Lệ Thủy nhếch môi, buông những tờ đô la rơi lả tả:

    - Anh coi thường tôi quá đấy . Vài ngàn đô, tôi bán rẻ nhân tâm, danh dự chính cháu ruột tôi và gia đình tôi, để anh nhởn nhơ cặp bồ à . Đừng nằm mơ . Lệ Thủy bây giờ không phải Lệ Thủy của mấy năm trước, nghèo đến mức không dám ăn tơ phở 5 ngàn đâu .

    Triệu Sơn cũng trờ tới . Chưa kịp nói, anh bị Lệ Thủy níu tay:

    - Anh cho Thủy mượn điện thoại .

    - Chi vậy ?

    - Gọi Cát Tường và ông Đại tới .

    Lâm Thành điếng người . Anh hiểu Lệ Thủy không đe dọa .

    - Tôi xin dì, đừng để cho ba tôi biết .

    Triệu Sơn cũng lên tiếng:

    - Thủy à! Chuyện đâu còn đó, cãi nhau ở nơi này không hay ho gì . Anh nghĩ Thành biết cách chuộc lỗi của mình .

    Lệ Thủy vẫn cay cú, cô nghiến răng dí mạnh ngón tay lên trán Vân Nhi:

    - Còn mày, đừng bán rẻ tư cách như thế . Mày muốn tử tế, hãy buông tha Thành, trả anh ta về với bổn phận gia đình, hiểu không ?

    Vân Nhi cắn môi chịu đựng . Cô không nghĩ Thành sợ bà Thủy đến vậy . Thì ra, anh chỉ hứa cho có hứa thôi, chứ vợ con anh, Cát Tường mới là tất cả .

    Tủi hổ, Vân Nhi bật dậy, cô lao nhanh ra đường, chạy như ma đuổi .

    Triệu Sơn kêu lên:

    - Giữ cô ấy lại!

    - Đồ con gái thúi tha ấy, tiếc làm gì .

    Lệ Thủy đay nghiến .

    Triệu Sơn không nghe được lời cô nói . Nếu không, chả biết anh sẽ nghĩ sao nữa .

    o O o

    Lâm Thành về đến nhà, người nồng nặc mùi rượu . Anh đi không muốn vững .

    Người mở cửa cho anh vào nhà không ai ngoài ông Đại .

    Thấy cha, Lâm Thành khựng người:

    - Ba chưa ngủ ư ? Khuya lắm rồi . Ba không nên thức thế này, sẽ bất an cho căn bệnh của ba .

    Ông Đại gằn giọng:

    - Còn con biết lo cho ta ư ? Nếu biết nghĩ con còn 1 người cha già trên cõi đời này, đã suốt đời chịu cảnh đơn độc nuôi con lớn khôn, liệu con có làm ta đau đớn không ?

    Thành giả lả:

    - Ba ơi! Con uống hơi nhiều . Tại lâu quá con không uống rượu nên chếch choáng, chứ rượu nào đốn được con trai ba . Lâu ngày bạn bè gặp nhau, phải uống tới bến mới được về .

    Thành trơn tru miệng .

    Ông Đại lạnh băng:

    - Vậy Cát Tường đâu ?

    Lâm Thành nghe cha hỏi, anh như tỉnh hẳn rượu .

    Chết nỗi! Chính miệng anh dặn mẹ vợ, 6 giờ tới đón Cát Tường . Bây giờ phải làm sao đây trời ?

    Anh lúng túng:

    - Cát Tường muốn ở lại với mẹ cô ấy, nên con đã đồng ý .

    Lạy chúa tôi! Chẳng biết ma quỉ xui khiến anh nanh nhọc thế nào, tự nhiên lại dối trá cha mình .

    Ông Đại gằn giọng:

    - Con đã đánh mất mình từ khi nào vậy hả ? Cứ thế này, ta làm sao dám giao công ty cho con ?

    Lâm Thành lúng túng:

    - Ba! Cho con xin lỗi .

    - Về chuyện gì ?

    Lâm Thành gượng gạo:

    - Về chuyện con quên không tới rước Cát Tường .

    - Con nghĩ sao, nếu gặp gia đình ông Bảo Lộc đặt dấu hỏi . Vợ chồng mới cưới, nên thông cảm cho con, vì 2 đứa lấy nhau chưa có những cảm thông đồng điệu . Nhưng người có học, có địa vị không ai xử sự như con cả . Cát Tường đâu phải không lấy được ai khác ngoài con ? Nó xinh xắn giỏi giang như thế, con còn muốn chi nữa .

    Lâm Thành cúi đầu:

    - Con hứa, không để xảy ra lần thứ 2 như thế nữa . Bây giờ con sang bển đón cổ .

    Ông Đại gắt lên:

    - Với bộ đồ nhàu nát, đầu tóc rối bù, miệng nồng hơi rượu như vừa chui 1 quán bia ôm nào ra . Con muốn họ khinh thường hay sao ?

    Dứt lời, ông Đại bực bội giậm gót giầy xuống đất thật mạnh .

    Lâm Thành đành đi lên lầu .

    1 ngày anh gặp toàn vận đen thì phải .

    - Anh Hai! Vô em hỏi cái này ?

    Mẫn Khanh léo nhéo .

    Thành quạu đeo:

    - Bây giờ anh không rảnh, còn mắc đi đón người ta .

    Mẫn Khanh kéo tay anh:

    - Đón ai ? Vân Nhi hay chị Tường ?

    Giọng con bé kéo dài, nghe thật khó chịu .

    - Đồ con quỉ nhiều chuyện! Tránh ra .

    Thành bực bội xô em .

    Mẫn Khanh hét nhỏ:

    - Ừ . Em nhiều chuyện đó, còn hơn anh ăn vụng không biết chùi miệng . Chị Hai về nhà từ 8 đời, lo cơm nước cho ba chu đáo, đâu có tệ như anh vậy .

    Thành nhướng mắt:

    - Cát Tường về rồi à ? Thiệt không ?

    - Anh mắc bận với người khác, chị ấy phải tự về, hơi đâu chờ anh .

    Mẫn Khanh ngoa ngoắt .

    Thành chột dạ, đưa mắt nhìn lên lầu trên, kéo phắt Mẫn Khanh vô phòng của cô bé .

    Mẫn Khanh cáu kỉnh:

    - Anh làm gì vậy ? Khi không kéo em xềnh xệch, đau đỏ tay người ta .

    Lâm Thành nhăn nhó:

    - Anh lỡ thôi . Muốn bồi thường bao nhiêu, anh cũng chịu .

    - Anh dóc tổ . Định hối lộ em để moi chuyện chứ gì . Mua bao nhiêu bản tin này ?

    Mẫn Khanh chìa tay, mặt con bé hất cao vẻ tự đắc .

    Lâm Thành rút đại mấy tờ đô la khi nãy bị Lệ Thủy vứt đi .

    - Đó, đủ chưa ?

    Mắt Mẫn Khanh lấp lánh:

    - Anh Hai cũng đáng mặt đấy . Bây nhiêu em dư sức mua mấy trăm bộ đồ trẻ em thích ghê .

    Lâm Thành nóng ruột:

    - Nói đại đi . Ở đó tính toán như con điên, tự nhiên nói mua đồ trẻ em làm khỉ gì .

    Cẩn thận nhé 5 tờ đô loại 100 vào túi quần, Mẫn Khanh cười tươi:

    - Em mua đồ cho các em ở lớp học tình thương, trường trẻ em khuyết tật . Thôi, em không nói anh nghe chuyện đâu . Em hỏi anh nha: Cả buổi chiều nay anh đi đâu ?

    Lâm Thành rít thuốc, khói thuốc phủ kín nét mặt anh:

    - Anh đến công ty, sau đó gặp mấy thằng bạn cũ, thế là quên tuốt luốt, rủ nhau đi nhậu .

    Mẫn Khanh cong môi:

    - Anh nói láo hay ghê .

    - Anh Hai chưa nói láo em chuyện gì à nha .

    - Nhưng hôm nay thì nói láo kinh dị luôn . Anhchẳng gặp bạn bè nào cả, ngoài việc hú hí với bà Nhi .

    - Nhỏ nói bậy .

    - Em không thèm nói nữa . Bởi anh có giấu thì ai cũng biết chuyện anh thuê phòng ở với bà Nhi cả buổi chiều nay .

    Lâm Thành toát mồ hôi:

    - Cát Tường biết không ? Sao em nhiều chuyện vậy .

    Mẫn Khanh đốp chát:

    - Đừng đổ lỗi tại em . Tại anh không biết giữ gìn . Bà Hân đến tận đây, định kéo chị Tường ra ngoài, bắt tận mặt anh kìa, may em cản kịp . Em không ngờ anh tệ vậy . Vân Nhi và chị Tường là bạn của nhau . Bạn tốt không bao giờ phản bạn, cướp hạnh phúc của bạn, người đã bao lần giúp chị ta qua cơn khốn khó . Chị Tường thua bà Nhi điểm nào ? Không ưng chị ấy, sao anh khăng khăng 1 mực bắt ba hỏi chị ấy cho được . Cưới rồi, anh bẻ nhụy hoa thơm rồi cà đạp lên người ta . Em ghét anh . Anh không đáng là anh trai em nữa .

    Mẫn Khanh bật khóc, rồi dùng hết sức đẩy anh trai ra .

    Lâm Thành không ngờ, sự thể ra nông nỗi . Ba anh đã biết chưa ? Nếu biết anh quan hệ lại với Nhi, ông sẽ không chịu giao quyền giám đốc cho anh đâu .

    "1 đời ba dồn hết tình thương cho các con . Tâm huyết ba là vốn liếng ở công ty, như dòng máu đổ của mẹ cha trao cho con giữ . Con không được để máu loang lem đất . Vân Nhi không thể là người vợ thủy chung . Ánh mắt cô ấy đầy ham muốn . Ta không chấp nhận giao tài sản cho con, nếu con cứ cưới Vân Nhi".

    Ba anh đã nói như thế . Và anh đã hứa với ba, không quan hệ với Vân Nhi nữa . Ông đã cho cô ta thêm ít tiền . Số tiền ba anh dù khôn ngoan lọc lõi cũng phải tranh giành, biết cách nắm bắt vài tuần mới có được . Còn Vân Nhi, số tiền ấy, lương cán bộ nhà nước phải 15 năm mới tích nổi .

    Vậy đấy, anh làm ba thất vọng . Còn để Cát Tường thêm cớ lánh xa anh . Đúng là anh quá ngốc .

    o O o

    Cát Tường dù rất tức Lâm Thành, nhưng cô vẫn cố gắng không để cho anh đoán được cảm xúc thật của mình .

    Khi Lâm Thành đẩy cửa phòng bước vào, cô đang ngồi ở bàn, cắm cúi đọc tài liệu gì đó, rồi ghi lên máy vi tính . Cô chỉ hơi ngước mắt nhìn anh rồi cúi xuống ngay với công việc của mình, kèm câu hỏi:

    - Anh đã về rồi à ?

    Lâm Thành cười gượng:

    - Tôi xin lỗi, đã không đến đón em .

    - Không sao đâu . Tôi không có thói quen chờ đợi . Nên ngủ dậy là tôi về đây luôn, sợ ba mong .

    Giọng cô bình thản, nhưng anh nghe đầy vẻ cao ngạo kiêu hãnh . Cát Tường khác hẳn những cô gái anh quen . Thích đón đưa, chiều chuộng .

    Anh trở vào phòng tắm, xả nước vô bồn rồi ngâm mình trong đó, nghĩ lan man .

    - Anh coi mình chừng bị cảm đó . Uống rượu vào, không ai đi tắm cả .

    Tiếng Cát Tường vọng vào . Thì ra cô cũng không đến nỗi vô tâm thờ ơ với anh . Lâm Thành rời bồn tắm, lau người bằng khăn lông to . Đứng ngắm mình trong gương, anh tự hài lòng với dáng dấp của mình . Ai nói đàn ông không thích mình đẹp ? Dáng phong trần của anh khiến không ít các cô gái lao đao .

    Đã thế, khi anh cười, nụ cười làm gương mặt anh mất đi vẻ lạnh lùng, nhìn thật quyến rũ, đa tình .

    Chắc chắn, duy nhất vợ anh, cô vợ hiền vừa cưới chưa đầy 48 giờ đồng hồ là dửng dưng coi anh chẳng đáng 1 gram nào trong mắt cô ta . Anh chưa biết đầu hàng 1 việc gì, thì việc chinh phục con tim bướng bỉnh của Cát Tường, nhất định anh phải làm được . Chờ đấy nghe em . Với tay lên móc áo, anh ngẩn ngơ . Đúng là đoảng, đi tắm không lấy đồ . Đã vậy, có duy nhất chiếc khăn choàng, anh đã lau người ướt sũng .

    Bây giờ gọi vợ, nhờ lấy giùm đồ ư ? Tạ ơn đức mẹ lòng lành, thiêng liêng . Anh còn phân vân chưa thể mở lời, thì từ phía ngoài cửa, cánh cửa phòng tắm được đẩy nhẹ, chừa đủ khoảng cách cho bộ đồ vô lọt .

    - Anh cầm lấy đồ, thay cho khỏi lạnh .

    Thêm 1 cái đoảng chết người, nhưng lại cứu nguy anh lúc này, đó là tắm không đóng cửa phòng . Không đáng mắng hay sao ?

    Cát Tường cũng biết điều đấy chứ .

    Lâm Thành đón bộ đồ:

    - Cám ơn em .

    - Không cần đâu . Phận sự của tôi mà .

    Giọng nói của cô trong vắt, chẳng chút bực dọc, phiền hà gì .

    Thành trở ra, Cát Tường đã tắt máy vi tính . Cô nhìn anh, khẽ hỏi:

    - Anh cần ăn gì, để tôi dọn ?

    Lâm Thành lắc đầu:

    - Tôi không đói . Em đem máy từ nhà sang à ? Sao không nói tôi mua máy khác, để máy này ở nhà cho Bảo Tuấn .

    Cát Tường đứng lên, thản nhiên:

    - Nhà tôi, ai cũng có máy vi tính riêng từ khi học xong phổ thông . Máy này là ba mua cho tôi hồi chiều đấy . Anh muốn thử máy không ?

    Lâm Thành trầm giọng:

    - Tôi quả vô tình, không bằng cả ba tôi về máy móc điện tử . Ba thuộc sư phụ, tôi còn phải học ở ba nhiều nữa, nên không cần thử, tôi cũng biết máy rất tốt, phải không ?

    Cát Tường che miệng ngáp, cô lại nhìn anh:

    - Ngày mai, tôi muốn trở lại trường tiếp tục học . Tôi sắp thi rồi .

    Lâm Thành gật đầu:

    - Tùy em . Nếu thấy cần thiết, tôi không cản . Còn không, em nên ở nhà ít ngày cho khỏe, tôi thấy em vẫn còn bơ phờ lắm .

    Cát Tường cắn môi:

    - Tôi cũng không nghĩ đám cưới xong lại mệt mỏi như vậy . Nhưng được ngủ cả ngày nay, tôi thấy khỏe rồi . Tôi vốn là người thích ngủ, thích ăn mà .

    Dứt lời, cô nhón chân đi về phía giường ngủ . Lâm Thành như bị hút vào đôi chân của cô . Thì ra cô cũng có cặp đùi và nước da tuyệt vời đấy .

    Tự nhiên bản năng đàn ông trỗi dậy trong anh .

    Nuốt vào lòng giọt nước đắng ghét, anh thấy cổ mình khô khốc . Người anh cứ nóng hừng hực, bức bối .

    Cát Tường hết cả hồn, khi thấy anh đứng cuối giường, nhìn cô đăm đăm . Tia nhìn có lửa, muốn đốt cháy cô thành tro bụi .

    Ôm chiếc gối vào lòng, cô cố gắng bình thản:

    - Anh sao vậy ? Buồn ngủ thì lên giường ngủ đi . Tôi đã ngăn bằng gối ôm rồi . Tôi không thích kiểu nhìn của anh đâu, bởi tôi biết mặt mũi tôi không đến nỗi ông kẹ .

    Nghe cô nói, Thành đưa mắt nhìn lên giường . Lạy chúa! Gối ở đâu mà lắm thế, cứ như 1 quầy hàng bán các loại gối . Nhưng cô vợ kiêu hãnh này dùng gối làm vật cản ngăn 2 người, vẫn không quên chọn toàn 1 loại vải gối màu hồng phấn .

    Cô không biết, hay cố tình muốn thế, bởi màu hồng được trang trí trong căn phòng hạnh phúc, dưới bất kỳ góc độ nào cũng tạo nên gam màu quyến rũ, tình tứ .

    Thấy Thành không ừ hử, vẫn nhìn mình bằng ánh mắt "chết tiệt" làm tê cứng trái tim cô, Cát Tường cong môi lườm lườm:

    - Người gì mà bất lịch sự .

    Lâm Thành bật cười:

    - Ai biểu em là vợ tôi chi ? Tôi ngắm vợ mình, chứ có ngắm ai đâu mà bị mắng nhỉ . Em vô lý thì có .

    Cát Tường bật thốt:

    - Tôi lúc nào cũng vô lý thế đấy, không dễ dàng như Vân Nhi đâu .

    Có tật giật mình, đang cười, Thành chợt sầm mặt nhếch môi .

    - Em nói thế là sao ? Cái gì dễ dàng ?

    - Điều ấy, anh tự biết lấy . Tôi không có thói quen suy nghĩ giùm ai .

    - Nghĩa là em đã biết chuyện tôi và Vân Nhi ?

    - Nếu đúng tôi biết, anh sẽ đối xử thế nào ?

    Lâm Thành cao giọng:

    - Câu ấy tôi muốn hỏi em . Bởi đàn bà thường hay ghen, không chịu chia tình cảm cho ai khác, ngoài mình .

    Tự nhiên Cát Tường nghe tức . Cô hất tóc lên, nhếch môi:

    - Với ai kia, chứ tôi thì không thèm ghen với Vân Nhi . Loại bạn phản lừa, thêm người chồng lăng nhăng quấn rít lấy nhau, tôi không quan tâm .

    - Nếu bây giờ, tôi nói với em đêm nay tôi muốn thực hiện chức năng làm chồng, tôi muốn yêu em, em nghĩ sao ?

    Bỗng nhiên Thành chuyển đề tài 18không. Ánh mắt anh như cười, vòng tay khoanh trước ngực, anh nhếch môi nhìn cô đầy ham muốn .

    Cát Tường phẫn nộ:

    - Tôi không nghì anh tráo trở như thế . Anh đã nói cho tôi thời gian, và thời gian ấy anh tự tìm cách giải thoát cho mình . Anh đâu thiếu gì đàn bà, sao phải nhất thiết chiếm đoạt tôi lúc này ?

    - Em dùng từ hơi nặng đấy . Cả 1 đám cưới rỡ ràng, anh bỏ tiền của ra là để có em . Đàn ông yêu nhiều cũng vẫn là đàn ông, nhưng với vợ ở nhà, anh yêu kiểu khác .

    Cát Tường cãi bướng:

    - Lăng nhăng với đủ loại người, rồi về sống với vợ, anh không sợ sida, chứ tôi thì sợ nó nhất .

    - Vân Nhi không phải là gái làm tiền . - Chẳng hiểu sao Thành lại nói như thế .

    - Tôi biết và ngay bây giờ sẵn sàng bao che cho anh đến với nó .

    - Sẽ không có nữa đâu em . Ba tôi đã tuyên bố, nếu tôi còn đến với cô ấy thì gia tài này ông sẽ để em đứng tên, sau khi đã chia cho Mẫn Khanh . Tôi đâu ngu đến mức làm mất hết quyền lợi của mình .

    Anh mỉm cười thật tình . Và 1 thoáng ngẩn ngơ xen nhẹ vào tim cô . Anh có nụ cười thật chết người!

    Những chiếc gối trong 1 thoáng yêu lòng của Tường đã bị anh ôm gọn sang 1 bên .

    Cát Tường run lên:

    - Anh Thành! Hãy cho tôi thời gian, tôi sợ lắm .

    - Em ngây thơ hơn cả sự tưởng tượng của tôi . 1 lần được yêu, sẽ làm em thay đổi, và em nhất định sẽ tìm được tình yêu mãi trong tôi .

    Lâm Thành ngọt ngào:

    - Em đẹp lắm, vợ của anh ạ .

    Cô chẳng còn tâm trí đâu mà kháng cự . Khi lời vừa dứt, bờ môi anh đã hôn khắp khuôn mặt cô .

    Cuống quýt, thay bằng phải đẩy anh ra để trốn chạy, cô lại vòng tay ôm lấy cổ anh thật chặt .

    Mắt anh lấp lánh:

    - Em thấy sao ?

    Cát Tường quê muốn chết . Cô không ngờ có lúc mình cũng yếu đuối đến vậy .

  3. #12
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,772
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Casino- Nguyễn Ngọc Ngạn

    Đưa tay che lấy mặt cô hét lên:

    - Anh là đồ ... đồ chết tiệt!

    - Sao lại mắng anh ? Anh muốn được nghe suốt đêm nay em mắng đó . Bởi anh đã không cưới lầm em, cô vợ bướng bỉnh nhưng vẫn trắng trong . Cám ơn em đã cho anh hương vị đóa hoa quý nhất .

    - Lẻo mép! Vân Nhi, nó cũng lần đầu với anh .

    Lâm Thành chợt quạu:

    - Cô ta không là em, đừng so sánh như thế . Và anh cũng không giấu gì em, Vân Nhi đã cho đi sự trinh trắng, trước khi đến với anh .

    Cát Tường run rẩy:

    - Anh ... Phải rồi, anh đã chán chê rồi quay ra nói xấu nó . Anh là kẻ tham lam, không tình người .

    Lâm Thành thở dài:

    - Anh chỉ nói sự thật . Không tin anh, hôm nào em hỏi cô ấy .

    Cát Tường chua chát:

    - Lẽ nào nó lại đánh mất tất cả ?

    Lâm Thành buông tay xuống đất tìm gói thuốc . Đốt điếu thuốc, môi anh cứ run run .

    - Cuộc sống mỗi người mỗi hoàn cảnh . Em chơi thân với cô ấy, đã khi nào thật sự nhìn cảnh cô ấy ăn cháo độn khoai lang trừ cơm chưa ?

    Cát Tường thẫn thờ đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời thật cao . Nếu thật sự trong cõi vĩnh hằng, trên trời cao có thượng đế ngự trị thì xin người ngó xuống nhân gian, ban phước lành cho đều khắp mọi người, để họ được sống đời bình yên nhất .

    Ngày mai, có lẽ cô phải đi tìm Vân Nhi, phải nói chuyện với ba của thành, rằng sự thật Vân Nhi yêu Thành, hãy tác hợp cho 2 người . Vân Nhi cần Thành hơn cô .

    o O o

    Nhưng Cát Tường chẳng còn cơ hội để thực hiện tâm nguyện của mình . Gần sáng, máy di động của Thành kêu inh ỏi . Cô phải lay mãi, anh mới tỉnh, và cầm máy lên nghe, cô thấy mặt Thành nhợt nhạt đau đớn .

    - Vân Nhi bị xe đụng, đang hấp hối ở bệnh viện Sài Gòn .

    Vừa mặc vội quần áo, Thành vừa nói, gọing anh trĩu nặng đau xót .

    Cát Tường cuống quýt:

    - Cho em đi với . Em muốn được chăm sóc nó, muốn nói với nó 1 điều .

    Thành đắng giọng:

    - Có phải em muốn trả anh về với Nhi ? Không còn thời gian nữa, Tường ạ .

    Cát Tường vô cùng kinh ngạc, khi nghe Thành nói đúng ý nghĩ của cô, nhưng cô không mở lời được .

    Thành lái xe lao vút, nét mặt anh lặng câm, lạnh lùng . Cũng may giờ này thành phố còn chìm trong giấc ngủ, nên đường phố thoáng rộng .

    Bỏ xe ngay ngoài cổng bệnh viện, không kịp dặn anh bảo vệ trông giúp xe, Thành chạy nhanh về phía phòng cấp cứu .

    Cát Tường theo anh muốn quýnh chân . Cô ngơ ngác tìm bác sĩ để hỏi thăm, bởi cửa phòng cấp cứu đóng chặt . Bên ngoài, không ít thân nhân người bệnh thấp thỏm chờ, có bà mẹ còn khóc thút thít .

    - Cát Tường! Em thăm Nhi à ?

    1 bác sĩ, khẩu trang đeo kín mặt từ trong phòng bước ra, đến trước cô, hỏi bằng giọng thật nhẹ .

    Cát Tường nhìn lên:

    - Giáo sư Thương, phải không ạ ?

    Bác sĩ tháo khẩu trang . Cát Tường hối hả .

    - Thưa giáo sư, Vân Nhi thế nào ? Em vào với nó được không ?

    Giáo sư bác sĩ Thương thở dài:

    - Cô ấy hôn mê suốt từ lúc được đưa vào, vừa tỉnh lại mới đây thôi . Cô ấy muốn gặp em và người đàn ông tên Thành . Y học đành bó tay em ạ . Bị chấn thương sọ não nặng, không hiểu sao cô ấy tỉnh được ? Tôi đang rất đau đầu về chuyện kỳ lạ này . Em vào đi .

    Cát Tường kéo tay Thành . Cả 2 đi theo giáo sư bác sĩ đến bên giường bệnh của Vân Nhi .

    Nhìn thoáng màn hình máy vi tính, cô biết hơi thở của Nhi yếu lắm rồi .

    Ào đến bên bạn, cô kêu đau đớn:

    - Vân Nhi đừng bỏ tao nha . Tao đưa anh Thành đến cho mày nè .

    Môi Vân Nhi nở nụ cười nhợt nhạt . Cô ra hiệu cho cả Thành và Cát Tường cúi xuống gần cô .

    Lâm Thành đau đớn:

    - Vân Nhi! Em phải sống . Phải sống nghe không .

    Vân Nhi ra hiệu cho Thành đưa tay cho cô . Bàn tay của cô bây giờ không còn mềm mại mát lạnh nữa . Cô cười:

    - Em muốn xin anh 1 ân huệ .

    Thành mỉm cười cô gật đầu:

    - Em chết rồi . Anh hỏa táng em nha . Rồi đem tro tàn xương cốt em gởi lên chùa . Ngôi chùa Từ Đàm mà anh và em đã từng lên đó xin lộc .

    Thành nức khan:

    - Không . An hsẽ không cho em bỏ cuộc đời này .

    Vân Nhi cầm tay Thành đưa lên môi hôn . Sau đó, cô ra hiệu Cát Tường đưa tay cho cô . Nhẹ nhàng, run rẩy, cô đặt tay Thành vào tay Cát Tường .

    Hình như cô đã cố gắng quá nhiều . Phải kề tai thật sát, Tường mới nghe được lời Vân Nhi thều thào, đứt đoạn:

    - Tha lỗi cho tao . Hạnh phúc này thuộc về ... mày . Tao ... chỉ là ... kẻ ... hưởng chút tình ... thừa . Thành yêu mày ... mong đừng cố chấp ... Cho ta xin lỗi tất cả bạn ... bè . Nếu được ... thỉnh thoảng giúp ... dì tao ... với . Mày ... hứa ... đi .

    Nước mắt Cát Tường rơi ướt đẫm gương mặt Vân Nhi, cô nức nghẹn:

    - Tao hứa, sẽ thay mày giúp dì Nhan trong tầm tay tao suốt đời .

    Vân Nhi cười rạng rỡ . Bàn tay cô bỗn glạnh ngắt, rã rời buông thõng .

    Cát Tường òa lên:

    - Đừng mà, Nhi ơi . Giáo sư! Tại sao lại phũ phàng thế này ? Chúng ta không cứu được đồng nghiệp mình sao ?

    Giáo sư Thương ngậm ngùi:

    - Đáng tiếc cho ngành y chúng ta . Vân Nhi vừa gởi cho tôi bản luận án về đề tài máu . Chúng tôi không ngờ cô ấy có những ý kiến rất khoa học, đạt đến độ chuẩn tối đa . Bản luận án đã gởi đi Hà Nội . Vậy mà ... - Ông nghẹn ngào, cúi đầu .

    Thành gục trên người cô, khóc lặng lẽ . Lần đầu tiên trong đời, anh biết rơi nước mắt .

    Cát Tường cũng chẳng cầm lòng được . Vân Nhi! Tại sao chứ ?

    1 người đàn ông tóc điểm bạc đi vào . Ông sựng người, nhìn cảnh tượng trước mắt .

    - Bác sĩ! Tôi đã nói bằng mọi giá bác sĩ phải cứu được cô ấy, sao lại thế này ?

    Ông chụp vai giáo sư Thương, lắc như điên .

    Giáo sư cố điềm tĩnh:

    - Xin lỗi ông, vì sự bất lực của chúng tôi . Cô ấy bị chấn thương não quá nặng, Y học chưa có thuốc cứu những trường hợp này .

    Người đàn ông đau đớn:

    - Con trai tôi, vô tình nó đã giết chết 1 mạng người . Ông trời sao nghiệt ngã quá, 20 năm, tôi lưu lạc xứ người, giờ tìm về quê hương để tìm đứa con thất lạc . Vừa biết tin con, đã phải xé khăn tang đưa con về cát bụi, mà người gây lên cái chết cho nó, lại chính là đứa em ruột của nó .

    Cát Tường hết khóc nổi, cô trợn mắt nhìn người đàn ông ăn mặc sang trọng đang khóc lặng, ngỡ ngàng:

    - Bác nói gì ? Bác là ba của Vân Nhi à ?

    Ông khách gật đầu:

    - Vân Nhi sanh được 2 tháng thì miền Nam giải phóng . Lúc ấy, tôi là phi công trong phi đoàn bay . Tôi đã thu xếp đưa mẹ con Vân Nhi cùng đứa em gái của mẹ nó đi nước ngoài .

    Giờ phút cuối, vì người ra vào sân bay quá đông, chen lấn nhau để chạy . Vợ tôi lên máy bay trước, nhìn xuống thì không thấy dì Nhan và bé Nhi đâu nữa . Dì ấy bế em bé mà . Mẹ Vân Nhi khóc ngất, đòi nhảy xuống đi tìm . Tôi cũng bất lực trước làn sóng người phía dưới, đành cho máy bay cất cánh . Từ đó, chúng tôi thất lạc tin tức người thân .

    Năm ngoái, vô tình vợ tôi đến thăm 1 bàn bạn vừa từ Việt Nam sang . Bà này đã kể cho chúng tôi tin tức về gia đình; về người thân của chúng tôi . Vậy mà cũng mất cả nửa năm, tôi mới tìm được địa chỉ .

    Cát Tường lại khóc:

    - Nhi ơi! Mở mắt ra đi Nhi . Suốt tuổi thơ mày vất vả, khát khao có được tin cha mẹ . Bây giờ ba mày về đây nè Nhi . Mày đừng ngủ nữa .

    Mặc cho người sống khóc vật vã đớn đau, Vân Nhi vẫn dửng dưng thanh thản chìm sâu trong giấc ngủ ngàn thu .

    o O o

    Sau đám tang Vân Nhi cả chục ngày, Lâm Thành sống im lìm khép kín .

    Hình như anh đau đớn, dằn vặt cho sự chọn lựa của mình .

    Chiều cuối tuần, anh không theo bạn bè đi nhậu, cũng không đón Cát Tường như mọi ngày .

    Lang thang trên khắp các con đường thành phố, cuối cùng anh tấp xe vào 1 quán cà phê bình dân nằm gần bờ sông Sài Gòn .

    Chậm rãi uống từng ngụm cà phê, anh nghe lòng trống trải mênh mang . Nhớ đến ngút ngàn bờ môi dịu dàng của người con gái đã bỏ anh mà đi thật xa .

    - Anh Thành!

    Tiếng ai đó gọi thoảng trong gió sông, nghe vừa quen vừa lạ . Tiếng gọi khiến anh rùng mình, nhớ đến người con gái khác .

    Ngước nhìn lên, anh như không tìm ở mắt mình:

    - Thùy Liên!

    Người phụ nữ ăn mặc thật sang trọng mô- đen . Cách ăn mặc của cô, khiến anh dễ dàng đoán được ra cô từ đâu về .

    Thùy Liên tươi rói:

    - Em về thành phố mấy hôm rồi, muốn tìm anh, nhưng lại sợ .

    Thành nhếch môi:

    - Em về 1 mình à ?

    Thùy Liên cúi đầu:

    - Ông ấy chết rồi . Em không còn ai thân thích bên ấy . Em quyết định trở về . Tiếc rằng em đã chậm, phải không anh ?

    Thành lạnh lùng:

    - Em vẫn đẹp, vẫn quyến rũ như xưa, sợ gì không tìm được người để em yêu thương .

    Thùy Liên ào vào lòng Thành . Bị bất ngờ, anh đánh rơi điếu thuốc, quýnh quáng . Cô ngậm ngùi:

    - Thành ơi! Em muốn được anh tha lỗi .

    - Để làm gì nữa, khi anh đã có bổn phận gia đình .

    Thùy Liên nhìn anh, mắt cô long lanh:

    - Tại sao anh phải thế ? Em được biết, 2 người lấy nhau không có tình yêu .

    - Tình yêu của anh đã chết . Trái tim anh nguội lạnh rồi . Nhưng anh không thể vì 1 người đàn bà mà quên đi gia đình .

    - Đừng cắn đắng em nữa . Yêu anh ngút ngàn thì em càng hụt hẫng, sợ hãi, khi thấy anh như thế . Em biết mình có lỗi, chỉ xin anh hiểu em . Bao ngày qua, em sống vật vờ bên cạnh chồng, mà lúc nào cũng nghĩ đó là anh .

    Thùy Liên mạnh dạn vòng tay qua cổ anh, rồi đặt lên môi anh 1 nụ hôn thật điêu luyện . Bờ môi cô đã từng làm anh say mê ngây ngất .

    Thành như quên đi tất cả . Anh cũng cuồng nhiệt hôn cô . Bởi rốt cuộc, anh vẫn chỉ là gã đàn ông còn quá nhiều đam mê . Thành không hề ngờ, cách đó vài mét, Cát Tường đang chơi với hụt hẫng . Chiều tan học sớm hơn thường ngày, cô bỗng muốn được cùng anh đi dạo, để mong thiên nhiên giúp cô trút bỏ được ám ảnh nặng nề đang dằn vặt anh .

    Cô đến công ty, vừa lúc xe anh chạy khỏi cổng công ty . Thay vì gọi anh, cô lại lặng lẽ theo sau anh . Cô muốn biết nơi anh đến .

    Cát Tường muốn tới ngồi chung bàn với anh . Nhưng nét mặt anh trầm lặng quá, khiến cô ngại ngần .

    Thùy Liên đến bất ngờ như 1 giấc mơ . Thoạt nhìn, Tường đã nhận ra co6 ta . 1 chút tò mò giữ chân cô . Muốn xem anh đối xử ra sao với người đàn bà đã từng bỏ rơi anh, làm anh đớn đau trong tật nguyền căm giận .

    Cuối cùng, cảnh họ ôm siết vào nhau, đắm đuối, vội vàng trao nhau những nụ hôn khiến cô rã rời, chán nản .

    Cát Tường chạy xe 1 cách vô ý thức trên đường .

    Cô chua chát, khi biết rằng trái tim cô đau đớn nát tim .

    Thì ra, những ngày sống bên nhau trong căn phòng ấm cúng của mình, cô đã yêu anh từ chính những cãi cọ đời thường . Nhưng bản tính kiêu hãnh bướng bỉnh không cho cô thừa nhận tình cảm của mình . Bây giờ, còn gì nữa ? Thùy Liên trở về, người tình cũ không rủ cũng tới . Cô đã không cho anh được mật ngọt môi hồng, chưa cho anh được nồng nàn vợ chồng .

    Đàn ông mà! Khi đã quá sự chịu đựng, họ cảm thấy mệt mỏi, sự quay lại của 1 tình yêu dẫu biết chẳng thật thà gì, vẫn còn hơn sống bên lề trái tim người vợ .

    Cát Tường cắn môi . Cô quyết định cho mình 1 hướng đi .

    Suốt đêm đó, Lâm Thành không về nhà . Cô phải lựa nói dối cho ông Đại yên tâm .

    Hình như ông đang có linh cảm điều gì đó sắp xảy ra cho gia đình ông .

    Mãi trưa hôm sau, Lâm Thành mới về nhà . Nhìn anh, người ta có cảm giác anh vừa trúng số độc đắc .

    Miệng huýt sáo bài tình ca quen thuộc, anh vào phòng khách chào cha, rồi trở lên phòng .

    Căn phòng vẫn ngăn nắp, nồng nàn mùi hương hoa . Lọ hoa hồng vẫn tươi rói khoe sắc trên mặt bàn .

    Nhưng sao anh thấy thiêu thiếu cái gì đó . Lâm Thành vừa đặt lưng xuống giường, anh đã bật dậy, ngơ ngác nhìn .

    Thì ra cảm giác của anh đúng . Tấm hình cưới của anh và Cát Tường đã bị gỡ đi . Hoang mang, anh chạy đến chiếc bàn, nơi Tường vẫn ngồi học .

    Tấm hình nhỏ cũng đã được tháo đi . Ai đã tháo, nếu không là vợ anh ? Ngay trên mặt bàn, anh nhặt lên 1 phong thư, nét chữ rất đẹp, chỉ Cát Tường mới viết được nét chữ sắc sảo này .

    Lâm Thành cuống quýt mở ra coi .

    Những dòng chữ như nhảy múa trước mặt anh .

    Đêm không ngủ ...

    Anh yêu!

    Cho tận giờ phút này em mới biết trái tim ngốc nghếch của em đã yêu anh . Cho phép em được gọi anh như thế, 1 lần thôi nghe anh . Từ nay, em chẳng bao giờ được làm dòng máu chảy trong tim anh nữa . Sẽ mãi mãi chúng ta là 2 nửa mảnh đời riêng biệt đi song hành bên nhau .

    Em trả lại anh tự do từ đây . Bởi em hiểu rằng, em không là gì của anh cả . Trước em là Vân Nhi . Và bây giờ là người đàn bà ấy!

    Em không hờn ghen với người bạn đã giã từ cuộc đời, trở về với cát bụi đâu . Hãy hiểu cho em . Bướng bỉnh, ngoa ngoắt chỉ là chiếc vỏ bọc mong manh em cố tạo ra với anh thôi . Nhiều đêm nằm bên anh, em khao khát được vòng tay anh siết chặt như đêm nào . Những chiếc gối ôm không còn là vật cản nữa . Nhưng anh như người xa lạ, cố gắng đóng chung em 1 vai diễn mà thôi .

    Thành ơi! Chúc cho anh tìm được hạnh phúc bên chị ấy . Em đã nhìn thấy 2 người hôn nhau, để rồi quyết định ra đi là đúng nhất . Đừng tìm em! Sẽ không bao giờ em trở về thành phố buồn với riêng em nữa . Em đi nghe anh .

    Cho em lần cuối, được hôn anh trên trang giấy này nghe .

    Người vợ vô tâm của anh .

    Trần Mai Cát Tường .

    Lâm Thành buông lá thư . Anh chạy đến tủ quần áo . Tất cả vẫn đủ đầy .

    Nghĩa là Cát Tường đi người không ? Cô ấy có sang bên nhà mẹ ?

    Ôm đầu, anh vội cầm máy .

    Nhưng Lệ Thủy trả lời đã 2 ngày nay Cát Tường không ghé nhà . Mẹ cô đang nhắc .

    Chúa ơi! Sao em ngốc thế Tường ?

    Tại sao em không chờ anh ? Không chịu nghe anh 1 lời giải thích ?

    Tất cả những người đàn bà ấy, có đáng gì để em phải ra đi .

    Em có biết những lúc này, anh cầm em lắm không ?

    Ba anh đã đem em về cho anh . Tặng anh vạn sự may mắn từ em .

    Hạnh phúc đâu chỉ ở chót lưỡi đầu môi . Đâu phải là những nụ hôn đắm đuối lãng quên . Hạnh phúc của anh, là do em quyết định .

    Em bỏ đi, khác nào trái tim anh ngưng đập, Tường ơi .

    Giữa trưa nắng gắt gao đổ lửa . Thành lái xe đến nhà Trang Hân .

    Nhất định cô chưa thể đi xa .

    Hồi hộp chờ mong cánh cửa sắt kéo ra, Trang Hân sẽ té tát mắng cho anh 1 trận tơi bời . Để cuối cùng sẽ chỉ cho anh chỗ cô vợ bướng bỉnh đang trốn của anh . Lâm Thành hơi sượng người .

    - Triệu Sơn! Sao ông lại ở đây ?

    Triệu Sơn lừ mắt:

    - Đây là nhà anh Hai tôi, không ở đây, chả lẽ tôi ở khách sạn . Số tôi đâu có đào hoa được như anh . Lý do nào khiến rồng đến nhà tôm vậy ?

    Lâm Thành nhớn nhác nhìn vào nhà:

    - Trang Hân có nhà không ?

    - Nó đưa khách đi du lịch ở Huế sáng nay rồi . Ông cứ như người từ hành tinh lạ rớt xuống vậy, có vợ làm ngành du lịch mà ngơ ngẩn như chàng ngốc . Tìm nhỏ Hân có chuyện gì ?

    Miệng hỏi, Triệu Sơn mở rộng cổng:

    - Ông đưa xe vô nhà . Tôi cũng đang muốn gặp ông .

    Khi cả 2 ngồi bên nhau trước ly cà phê đá . Triệu Sơn hỏi lại:

    - Ông tìm nhỏ Hân làm gì vậy ?

    Suy nghĩ 1 hồi Lâm Thành mới thở dài:

    - Cát Tường bỏ đi rồi . Tôi nghĩ chỉ Trang Hân mới biết nơi cô ấy đến .

    Triệu Sơn nhìn Thành qua làn khói thuốc lá, anh trầm giọng:

    - Ông đúng là ngốc . Vàng trong tay không giữ, cứ thả mồi bắt bóng .

    Lâm Thành khổ sở:

    - Tất cả cũng do chúng tôi, cưới nhau khi chưa có lấy 1 kỷ niệm đẹp, mãi sau này khi nhìn lại được . Tôi mới chới với khi nhận ra cô vợ đính hôn của mình là cô nhỏ đã thề không đội trời chung với mình .

    Chút tự ái của thằng đàn ông trỗi dậy, tôi quyết cưới cho bằng được Cát Tường, chỉ để thỏa mãn với cô ấy rằng ... Bầu trời nhỏ lắm với những ai ngoa ngoắt .

    Ai biết đâu, sống với cô ấy, tôi mới hiểu cô ấy là người đàn bà sanh ra chỉ để cho tôi .

    Triệu Sơn nhăn trán:

    - Vậy sao lại có chuyện Cát Tường bỏ đi .

    - Ông còn nhớ Thùy Liên không ?

    - Nhớ rất rõ . Ngày trước, cô ta là người yêu ông . Nhưng bây giờ cô ta ở tận bên Mỹ, dính líu gì tới Tường . Tôi không tin cô bé ghen với quá khứ của ông .

    Lâm Thành búng mẫu thuốc lá văng xa:

    - Liên đã về Việt Nam .

    Triệu Sơn hằm hè:

    - Và ông đã lén lút gặp cô ta ?

    - Chỉ tình cờ thôi . Nhưng không rõ vì sao Cát Tường biết .

    - Có khi nào đó là cái bẫy của Thùy Liên không ?

    - Tôi không biết .

    - Ông đúng là điên, mới quay lại ôm ấp con đàn bà điêu ngoa xảo trá, phản bội ấy . Nó còn thua xa vợ ông .

    Giận dữ, Triệu Sơn hét:

    - Tôi cho ông biết, tôi đã từng chết đứng con tim, ngay trong lần đầu tiên về nước gặp Cát Tường . Lúc đó, ông chưa cưới cổ, nhưng cô ấy không hề chấp nhận tôi . Bây giờ tôi biết thêm 1 điều, cô ấy đúng là sinh ra để cho ông, để trái tim chết tiệt của ông biết đau đớn, khắc khoải . Sắp tới, tôi chính thức cầu hôn Lệ Thủy, sẽ trở thành người nhà của ông và Cát Tường . Hãy mau tìm cô ấy về đi . Hạnh phúc không đơn giản chỉ là những vật chất tầm thường đâu .

    Lâm Thành rên rỉ:

    - Ba tôi chưa biết chuyện Tường bỏ đi . Và bây giờ tôi biết tìm cô ấy ở đâu . Ba tôi vốn có bệnh tim, ông sẽ bị choáng mà chết mất .

    Ngần ngừ 1 lúc lâu, Triệu Sơn mới vỗ vai Thành:

    - Uống nước đi chứ, đá tan hết, còn gì mùi vị cà phê .

    - Tôi chẳng còn lòng dạ nào thưởng thức .

    Triệu Sơn nheo mắt:

    - Thì ra, cuối cùng ông đã chịu thừa nhận vị trí của Cát Tường trong ông, phải không ?

    - Suốt đời này, nếu không tìm được cô ấy, tôi thề bỏ hết để vô chùa tu .

    Triệu Sơn phì cười:

    - Nói điên nữa . Ông có mà tu hú đấy . Cũng chẳng có ai nhận 1 người có đạo công giáo như ông vô chùa đâu . Tốt nhất là rong ruổi tìm em để "Châu về hợp phố" đi ông .

    Lâm Thành thở dài:

    - Trang Hân có nói khi nào về không ?

    - Không ... Nè! Ông hứa với tôi đi .

    - Hứa cái gì ?

    - Chuyện ông và Cát Tường ấy .

    Thành chụp vai Sơn lắc mạnh:

    - Thằng quỷ! Chỉ mau cho tao biết chỗ Cát Tường . Nếu không, tao sẽ thưa mày ra tòa về tội "che giấu vợ người".

    Triệu Sơn tỉnh bơ:

    - Cô bé là cháu tao, giúp cháu trốn chạy 1 đàn ông sở khanh là đúng luật .

    Thành năn nỉ:

    - Thôi mà, chỉ tao đi . Sau này để phúc cho con trai .

    Biết đùa thế đủ làm khổ Thành rồi , Triệu Sơn rút từ túi ra 1 tấm card:

    - Hãy bay lên Đà Lạt, tìm theo số điện thoại này, mày sẽ gặp được vợ . Cô ấy đi theo đoàn du lịch người Ấn Độ lên đó .

    Lâm Thành giựt phắt, hôn chụt lên má Triệu Sơn:

    - Cám ơn mày, tao đi đây .

    Triệu Sơn xoa má, làu bàu:

    - Thằng quỷ! Đa tình cho lắm vào . Phải là Cát Tường mới trị nổi mày . Tìm 1 lần cho sợ đến già, hết dám lăng nhăng nữa .

    Lâm Thành không nghe được lời Sơn nói, anh đang mơ đến lúc được ôm lại cô vợ bé bỏng của mình trong vòng tay anh .

    Sự may mắn bướng bỉnh chỉ dành cho duy nhất 1 mình anh thôi, phải vậy không Cát Tường ? Anh sẽ tìm được em ở thành phố tình yêu ấy . Nhất định thế và chúng ta sẽ sống tuần trăng mật trên đó, nghe em .

    HẾT

  4. #1
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    46,192
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết

    Hot Pháp: Nữ sinh cuồng IS định khủng bố cả bố mẹ


    Phiến quân IS đã tẩy não nhiều cô gái trẻ, xúi giục các cô có những hành động điên rồ trước khi gia nhập.



    Một phụ nữ đang được IS huấn luyện bắn súng


    Ngày 16/10, báo chí Pháp cho hay một thiếu nữ 17 tuổi ở thủ đô Paris đã được ngăn chặn kịp thời khi đang chuẩn bị lên đường tới Syria để tham gia thánh chiến cùng phiến quân Nhà nước Hồi giáo (IS).



    Nhiều thiếu nữ phương Tây đang đi theo tiếng gọi của IS (Ảnh minh họa)


    Trong thời gian gần đây, sau khi tiếp thu các tư tưởng Hồi giáo cực đoạn, thiếu nữ gốc Do Thái này ngày càng tỏ ra bài Do Thái đến mức đã lên kế hoạch tấn công khủng bố vào cửa hàng của bố mẹ cô và sau đó lên máy bay để tới Syria tham gia vào phiến quân IS.



    Trong một cuộc phỏng vấn với kênh truyền hình Channel 2 của Pháp, nhà nhân loại học Dounia Bouzar thuộc Trung tâm Phòng ngừa Nạn Lợi dụng Hồi giáo đã mô tả về quá trình thuyết phục và ngăn chặn cô gái có biệt hiệu là “A” này như thế nào.

    Bà Bouzar cho biết đúng lúc “A” đang chuẩn bị đặt chân lên máy bay tới Syria, các nhân viên của trung tâm đã kịp thời ngăn chặn và thuyết phục cô ở lại với bố mẹ để sợi dây gắn kết gia đình không bị tổn hại.
    [/COLOR]



    Phiến quân IS tại một thành phố ở Syria

    Đây chỉ là một ví dụ trong hàng loạt trường hợp nam nữ thanh niên Do Thái lũ lượt kéo nhau rời khỏi nước Pháp để tham gia vào đội quân thánh chiến của IS. Hôm 10/10, báo chí Pháp đưa tin một thanh niên Do Thái cùng một số cô gái Pháp đã tới Syria để gia nhập IS.

    Theo ước tính của tình báo Pháp, hiện có khoảng 1000 công dân Pháp đã tới Syria để gia nhập IS, trong đó có nhiều người Do Thái.

    Các nguồn tin trong chính phủ Pháp cũng cho biết các công dân Pháp bị IS tuyển mộ đến từ nhiều nguồn gốc, tầng lớp khác nhau.

    Ông Karim Pakzad, chuyên gia tại Viện Quan hệ Chiến lược và Quốc tế Pháp cho biết: “Có hai dạng chiến binh phương Tây gia nhập IS. Một là những kẻ có quan hệ với các mạng lưới Hồi giáo cực đoan ở Pakistan hay Afghanistan. Số còn lại là những thanh niên bất mãn tiếp xúc với IS qua mạng xã hội”.

    Theo ông Pakzad, các nhà tù ở Pháp là môi trường lý tưởng cho IS tuyển mộ và cực đoan hóa những thanh niên Pháp trẻ tuổi. IS ngày càng hiểu rằng chúng cần phải đầu tư vào các kênh truyền thông để thuyết phục thanh niên phương Tây rằng họ đang tham gia vào một cuộc thánh chiến thực sự.





    Nhiều cô gái trẻ đã tham gia vào các lữ đoàn tử thần của IS


    Ông Pakzad nói: “Bằng cách khơi dậy máu phiêu lưu và niềm đam mê cảm giác lạ của thanh niên, IS đang lôi kéo nhiều người trẻ tuổi xuống địa ngục của chúng bằng những hành động điên rồ nhất”.

    Theo chuyên gia này, những người trẻ tuổi có mặc cảm về nguồn gốc xuất thân, gặp những thất bại ở trường học hay những rắc rối về xã hội khác, họ có thể tìm lối thoát ở tư tưởng cực đoan của IS.

    Những cô gái trẻ như “A” đang theo đuổi một cuộc phiêu lưu đầy bất trắc như một cách nổi loạn chống lại gia đình và xã hội mà không hề biết rằng một khi đã đặt chân lên con đường đó, họ sẽ không còn cách nào quay lại.

    KP[/FONT]
    Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
    Ta có thêm ngày nữa để yêu thương

Trang 2 / 2 ĐầuĐầu 12

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •