.
Nụ Cười
Giả sử chị em ta gặp nhau lúc này nhỉ. Chúng ta sẽ làm quen với nhau bằng cách nào bây giờ ? Khó ghê.
Chúng ta chưa biết nhau, mà nếu lại cũng không có ai giới thiệu. Vậy làm thế nào bây giờ. Nghĩ mãi, mặt mũi trở thành ngô nghê. Cử chỉ đâm ra lúng túng. Ấy thế rồi thì là tự nhiên thấy mình buồn cười. Bèn cười.
Ơ kìa ! Em cũng cười hồn nhiên đáp lại. Dễ dàng ghê. Có thế mà mất bao thì giờ. Nụ cười thật tốt đẹp xiết bao. Nó làm cho hai người đang xa lạ trở thành gần gũi, dễ thông cảm.
Ngoài ra, cười còn là một liều thuốc bổ. Chắc các em chị đang cười nhạo chị đây nè. Em cứ cười nhạo chị đi, tốt lắm. Vì khi em cười, cả khuôn mặt trở nên rạng rỡ (cứ soi gương thì thấy), mắt trở nên long lanh (một cách tập thể thao mắt) các đường nét trong khuôn mặt đều giãn với đường hướng chếch lên phía trên (hướng mà trong các mỹ viện họ vẫn vỗ nhẹ cho các bà các cô, để bắp thịt khỏi chảy xệ). Vô tình, các em đang làm những động tác mà người lớn phải tốn tiền vào mỹ viện nhờ người khác làm giúp đó.
Vậy thì ngay lập tức, các em cười lên nào. Nhưng (chữ nhưng thật đáng ghét, làm cụt hứng quá) nhưng cười thế nào bây giờ. Cười ầm ỹ, cười ngả nghiêng, cười bò lăn ra ý à!
Ấy, đâu có, các em gái của chị có khi nào lại ồn ào như vậy. Các em chỉ cười nhẹ thôi. Nét mặt cho thật thoải mái khi cười, và tiếng cười chỉ nổi lên nho nhỏ (còn gì tuyệt diệu cho bằng ba bốn cô bé đứng ở dưới gốc cây trong sân trường, nói chuyện vui với nhau rồi cười rúc rich). Đâu đây, tiếng cười nổi lên nho nhỏ, để người ngoài chỉ nhìn thấy nét mặt hồn nhiên trong sáng của các em, và tai họ chỉ thoáng nghe tiếng cười như tiếng reo vui.
Các em ơi ! Cuộc đời tươi đẹp quanh ta. Vậy, cùng với chị, chúng ta hãy cười lên nào.
Đỗ Phương Khanh
Thiếu Nhi số 001, trang 16
Ngày 15-8-1971